Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2

Chương 111

4 Bình luận - Độ dài: 2,088 từ - Cập nhật:

Người thương nhân vũ khí, sau khi cần mẫn sửa chữa những thứ bản thân vừa mua được, cuối cùng cũng đặt dụng cụ xuống bàn và tựa thẳng người ra ghế để thư giãn.

“Hiếm khi thấy ông mệt mỏi như vậy nhỉ. Chuyện gì xảy ra à? Vị khách hàng đó có làm gì ông không?”

“Không, không phải. Vật liệu làm nên những món trang bị này đều có chất lượng cao. Nên lần giao dịch vừa nãy cũng có thể xem là tốt.”

“Mặc dù vậy thì ông vẫn trông mệt mỏi quá đấy… Còn tên lính đánh thuê đó, hắn thậm chí còn có một chiếc túi ma thuật. Có lẽ hắn đã lấy cắp từ một quý tộc nào đó chăng. À đúng rồi, ông chủ không dùng lý do đống trang bị đó là đồ ăn cắp để hạ giá chúng xuống đó chứ?”

Người nhân viên vỗ tay một cách bỡn cợt, ám chỉ rằng việc phải đối phó với một lính đánh thuê lành nghề mới là thứ khiến ông chủ của anh kiệt sức. Người thương gia ấn ngón tay vào thái dương và phản pháo lại đối phương.

“Khả năng tiếp khách của cậu không tệ. Rất biết chú ý đến khách hàng. Đó cũng chính là lý do tôi thuê cậu, nhưng cái tật nói năng bừa bãi đó là một thói quen rất xấu đấy. Không mau chóng sửa thì sau này nó có thể mang lại tai hoạ cho cậu đấy.”

“Heh, xin lỗi mà ông chủ, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Thông thường thì người thương gia sẽ bồi thêm vào đó một bài giảng về tác hại của việc không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng lượng thông tin được truyền tải bởi đống trang bị trước mặt đang đè nặng lên cả tâm trí lẫn lưỡi của ông. Nhiều món trong số chúng có dấu vết của việc bị thiêu đốt ở nhiệt độ cao. Trong trường hợp của những thanh kiếm thì còn có tàn tích của những chiếc găng tay cũng như vết tích của da người cháy rụi in hằn trên tay cầm. Những món vũ khí còn lại thì tuy được bảo dưỡng kỹ lưỡng, vẫn không thể đánh lừa được đôi mắt dày dặn kinh nghiệm của một người thương gia với nhiều năm trong nghề. Khi lau chuôi và cán kiếm da bằng vải thấm hoá chất, ông phát hiện ra trên chúng vẫn còn vết máu và mỡ bị cháy.

Nếu đây chỉ là những thứ lượm nhặt được từ chiến tích của một bãi chiến trường, thì ông trí của ông có thể buông lỏng. Nhưng nếu như đúng theo nghi vấn của ông, rằng chính người lính đánh thuê đó đã làm nên chuyện này, thì chỉ riêng số lượng trang bị ở đây, cộng thêm việc chúng chỉ được chọn lọc dựa trên chất lượng, thì cũng đủ để ông mường tượng ra được số lượng người đã bị tên lính đánh thuê đó thiêu chết.

Người thương nhân vũ khí đã điều hành cửa hàng này trong suốt 25 năm qua, luôn thường xuyên phải đối mặt với đống vũ khí và di vật đẫm máu hậu chiến tranh được mang đến đây. Lòng kiêu hãnh của ông không cho phép ông tỏ ra sợ hãi trước một tên lính đánh thuê tầm thường. Mặc dù thế, kinh nghiệm tích lũy được trong suốt nhiều năm kinh doanh cũng đã giúp ông cảm nhận được một sự bất thường tỏa ra từ tên lính đánh thuê đó.

“Thế đám nhóc khi nãy có mua gì không?”

Không thể cứ mãi nghĩ về một chuyện. Người thương đặt ra một câu hỏi cho người nhân viên để chuyển sự tập trunng.

“Chúng chỉ mua vài đôi găng tay da mỏng. Nhưng để đi sâu vào trong mê cung với chỉ xương orc, thì nhóm mạo hiểm giả trẻ tuổi đó hoặc là không biết sợ hoặc là thực sự táo bạo.”

Giọng của người nhân viên pha trộn giữa sự kinh ngạc và ghen tị. Điều đó cũng dễ hiểu, vì bất kỳ ai sống ở thành phố này đều sẽ nghiêm túc cân nhắc đến việc thách thức mê cung ít nhất một lần.

“Nhiều người vì không biết lượng sức mình như thế mà đã phải bỏ mạng. Nhưng trong số họ, cũng đã có những người đạt được thành công vang dội, mua được những trang bị mà đến những người lính tuần tra bên ngoài cổng cũng phải ghen tị. Vũ khí xương được tráng slime đen trong cửa hàng thực tế là một hình thức đầu tư. Vì tuy ít, nhưng cũng có người sẽ quay lại mua trang bị từ cửa hàng đầu tiên của mình sau khi sự nghiệp thành công.”

Người thương nhân bán vũ khí xương phủ slime đen với một cái giá gần như không có lãi cũng vì lý do này. Những người đó không chỉ trở thành khách hàng có giá trị sau này, mà còn có thể nguồn cung hàng tuyệt vời.

“Ý ông là… Ngay cả nhóm ‘Tam ma kích’?”

“Đúng vậy, tuy hơi khó tin, nhưng trưởng nhóm đó ban đầu đã mua một món vũ khí xương rồi cứ thế lao đầu vào mê cung. Thực lực của cậu ta quả thực rất phi thường. Ở một độ tuổi như thế mà đã trở thành một trong những người có khả năng chinh phục mê cung cao nhất. Ta thực sự hy vọng cậu ấy có thể thành công.”

Việc một cá nhân hay một nhóm chinh phục được mê cung mang một ý nghĩa đặc biệt không chỉ đối với mỗi ông mà còn là toàn thể cư dân của Bergana. Họ sẽ trở thành biểu tượng của sức mạnh, quyền lực và sự giàu có, danh tiếng của họ thậm chí sẽ vươn đến đỉnh kể cả khi nếu đem đi so sánh ở cả ba cường quốc. Nhưng có một sự thật cay đắng là vẫn chưa có kẻ chinh phục mê cung nào có gốc gác là từ chính thành phố mê cung này xuất hiện trong nhiều thập kỷ qua. Những kẻ chinh phục mê cung gần đây nhất là nhóm đến từ thủ đô của các Quốc đảo, bao gồm một kẻ khổng lồ vụng về tự xưng là mang trong mình dòng máu của những vị thần của Cộng hoà Meiris, một Elf đến từ Liên minh Rừng Aleynard và một mạo hiểm giả trực thuộc hội. Hầu tước Borgia đến giờ vẫn đang đổ tài nguyên và công sức nhằm tạo ra một nhóm, với thành phần là cư dân của thành phố này, có thể làm kẻ chinh phục mê cung kế tiếp.

“Họ cứ như là một giống loài khác hoàn toàn với chúng ta nhỉ. Nhưng cái danh là cửa hàng được kẻ chinh phục ưa chuộng… nghe cũng hay thật đấy.”

“Hmph, cậu nói đúng. Nghe có vẻ không tệ. Nhưng mà này, hạn chế đến nhà thổ lại đi. Mùi nước hoa nồng nặc quá đấy.”

Một mùi hương ngọt ngào đến mức nồng nặc toả ra từ cơ thể của người nhân viên. Là một thương gia buôn vũ khí, đây là thứ mùi mà ông không muốn ngửi thấy ở trong cửa hàng nhất.

“Heh, xin lỗi ông chủ, tôi sẽ cố.”

- - - - - 

Càng đến gần trung tâm thành phố mê cung, chất lượng vật liệu xây dựng của từng toà nhà càng cao. Thỉnh thoảng, lòi ra những ngôi nhà có phong cách khá khác biệt so với những công trình xung quanh, cho thấy tuổi tác của chúng, tuy nhiên chúng vẫn bảo dưỡng rất tốt và lớp tường bên ngoài còn được sơn mới lại. Trên phố xuất hiện đủ loại cửa hàng, từ cửa hàng vũ khí, nhà hàng đến quán trọ, tiệm rèn và thậm chí là nhà tắm công cộng.

“Quả là một thành phố kỳ lạ.”

Những người đến và đi rất đa dạng về nghề nghiệp, và trong số những mạo hiểm giả cậu bắt gặp, một vài trong số họ mang trên mình trang bị có thể sánh ngang với các hiệp sĩ và tướng lĩnh, trong khi số khác thì được trang bị thô sơ bằng nông cụ. Khác hẳn so với những mạo hiểm giả mà cậu đã gặp trước đây.

“Trang bị không phải là tất cả…”

Những mạo hiểm giả đã ném thân mình vào cuộc chiến giữa nhiều quốc gia với không gì hơn ngoài lòng ái quốc và tình yêu dành cho quê hương, và cũng là những cá nhân đó, những người đã cố gắng bảo vệ người dân của đất nước mình ngay cả khi cái giá phải trả là lòng tự tôn và chính mạng sống của bản thân nhưng cuối cùng vẫn thất bại, hình ảnh của họ đến giờ vẫn sống động trong tâm trí Walm. Mặc dù ở hai phe đối lập, và phải đắm chìm trong việc chém giết lẫn nhau, nhưng cách sống của họ vẫn thật đáng ngưỡng mộ và đáng nhận được sự tôn trọng của Walm, dù cho có phần miễn cưỡng.

Nhưng còn những mạo hiểm giả đang đi lại ở đây thì sao? Vẻ ngoài của những mạo hiểm giả mới vào nghề thì còn dễ hiểu– họ có thể đã đổ hết tiền bạc vào việc cố gắng sống sót trong mê cung— nhưng hầu hết những mạo hiểm giả dày dặn kinh nghiệm mà cậu thấy ở đây đều mặc những bộ trang phục bắt mắt, với nhiều màu như đỏ, vàng hoặc xanh lam, những tông màu sáng đó thực sự khiến Walm đau mắt. Tuy có phần quá thiết thực, nhưng liệu những bộ trạng phục hào nhoáng đó có thực sự phù hợp với mê cung hay không? Một số khác thậm chí còn dùng cả nước hoa.

“Đôi khi, vẻ ngoài và lòng tự tôn là rất quan trọng. Và chiến thắng bằng việc hù dọa đối thủ cũng không phải là không thể.”

Trang phục loè loẹt của họ có thể là vì điều đó. Trên thực tế, có lẽ vì đã đạt được một mức độ thành nhất định, nên họ mới có thể ăn mặc như thế. Nếu đúng thật như vậy, thì Walm thực sự trông rất buồn tẻ và vô vị nếu phải đem ra so sánh với những mạo hiểm giả đó.

“Thôi, dù gì đó cũng chẳng hợp với phong cách của mình.”

Walm, gạt phăng những suy nghĩ của đi như thể đang muốn trốn tránh thực tại, tiếp tục bước theo sau những mạo hiểm giả. Những người kiếm sống bằng nghề chiến đấu tập hợp lại một nơi từ khắp thành phố. Mặc cho vẻ ngoài rất khác biệt, cảnh tượng này vẫn mang lại một sự thân thuộc nhất định, như lúc cậu vẫn còn trong quân ngũ. Nhìn qua đám đông, Walm có thể thấy nơi mình đang hướng đến.

“Lớn thật.”

Không như những tòa nhà chen chúc nhau mà cậu thấy trên phố, không gian xung quanh mê cung rộng rãi đến mức hàng ngàn binh sĩ có thể đứng tại đây xếp hàng. Ở trung tâm không gian rộng lớn này là những con đường lát đá trải dài, với hai bên là những cột đá chạm khắc tuyệt đẹp. Và ở phía cuối con đường là một tòa kiến trúc đồ sộ. Với tông màu chủ đạo là màu trắng, toà kiến trúc vẫn giữ được vẻ đẹp mặc cho sự hiện diện diện choáng ngợp của mình. 

Quy mô của nó khiến Walm lầm tưởng rằng đây có thể chính là nơi ở của Hầu tước Borgia. Dòng người đông đúc với đủ mọi loại trang phục, giới tính cũng như độ tuổi đều tự tin tiến bước như thể đang chế giễu sự do dự của Walm. Thứ cuối cùng đánh bay mối nghi hoặc của Walm chính là tấm bảng đá bên cạnh một cánh cổng lớn đang mở toang. Trên đó có ghi “Đại mê cung Bergana” và “Chi nhánh Bergana của Hội mạo hiểm giả”. Giờ thì cậu đã có thể chắc chắn.

“Được rồi, chuyện gì đến thì đến.”

Chỉ với như thế, Walm tiến bước vào trong.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Cảm ơn dịch giả rất nhiều.
Xem thêm