Tại Belgana, có một cơ sở mang tên Nhà Hội, do Hội Mạo Hiểm Giả trực tiếp quản lý. Nhà Hội, tách biệt ra hẳn khỏi khu vực tiếp tân chung, chứa mọi thứ cần thiết cho các hoạt động dài hạn bên trong Mê cung. Tất nhiên, mọi người đều phải trả một khoản phí nhất định để có thể sử dụng nơi đây, nhưng dẫu thế, lợi ích mà nó mang lại vẫn rất là lớn. Nơi đây được trang bị đầy đủ các tiện nghi cũng như sở hữu một dàn nhân viên hỗ trợ rất đa dạng, những phòng tiện ích ở đây bao gồm từ khu vực xử lý nguyên liệu, trung tâm trị liệu, phòng nghỉ trưa cho đến cửa hàng thực phẩm.
Nơi đây còn thường xuyên cung cấp những bài giảng về kiến thức cần có bên trong mê cung, và đối với những người muốn tích lũy kinh nghiệm thực chiến, họ có thể ký một bản hợp đồng để được hướng dẫn bởi một mạo hiểm giả cấp cao khác trong hội.
Nhiều người vì muốn tiết kiệm tiền nên đã dùng lối đi chung để vào những tầng từ trung cấp đến cao cấp. Kết quả của việc này đã được thể hiện rõ ràng khi Hội công bố số liệu thống kê của mình. Có một sự khác biệt lớn giữa tỷ lệ tử vong của người dùng lối vào chung và người dùng Nhà Hội.
Peyrouse, người cuối cùng cũng có thể xử lý được những tầng hạng trung, giờ đây đã đủ da giả để cho cả tổ đội của mình có thể sử dụng Nhà Hội. Mặc dù được bầu làm thủ lĩnh bất chấp ý muốn của mình, cậu vẫn chấp nhận vai trò này và suy nghĩ về những điều có lợi nhất cho nhóm. Và cậu đã nhận ra rằng bản thân vẫn còn rất nhiều thiếu sót, vì vậy cậu đã bắt đầu đến dự những buổi giảng chung để học cách sơ cứu, kiểm soát khủng hoảng cũng như nhận huấn luyện chiến đấu cá nhân từ một binh sĩ của gia tộc Borgia.
Peyrouse đã nghe được từ người thầy của mình, một binh sĩ của Borgia, rằng các mạo hiểm giả thực chất cũng là một phần của lực lượng phòng thủ nơi đây trong trường hợp cần thiết. Vì SUy cho cùng, Đại Mê cung Belgana này thuộc quyền sở hữu của gia đình Hầu tước Borgia, và Hội Mạo Hiểm Giả chỉ được giao phó cho quyền quản lý và vận hành nó. Tóm lại, các mạo hiểm giả được xem như là một lực lượng dự bị mà không tốn chi phí duy trì. Peyrouse chưa từng nhớ rằng bản thân đã đồng ý trở thành binh sĩ, nhưng cậu cũng không vô ơn đến mức chỉ nhận mà không báo đáp. Sau khi rời khỏi làng của mình, thì Belgana đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cậu. Thế nên tất nhiên, cậu mong rằng mọi chuyện ở đây sẽ tiếp tục diễn biến theo hướng tốt đẹp.
Nhóm của Peyrouse vốn đang trong kỳ nghỉ của mình cho đến tận ngày hôm qua. Dĩ nhiên, mỗi thành viên trong nhóm đều tận hưởng khoảng thời gian nghỉ này theo cách riêng của mình. Nhưng đúng như dự đoán, sau kỳ nghỉ, chuyển động của tất cả đều trở nên nặng nề và cứng nhắc.
Vì vậy, sáng hôm nay, Peyrouse đã đến nghe một buổi thuyết giảng về những hành động nên được ưu tiên bên trong Mê cung. Cậu muốn ghi nhớ kỹ kiến thức từ bài giảng này. Khi đến chiều, cậu đến phòng nghỉ trưa để thư giãn đôi mắt đang nặng trĩu của mình.
Bên ngoài bây giờ thì mặt trời đã lặn và vầng trăng đôi sắp sửa xuất hiện. May mắn thay, chu kỳ ngày và đêm là thứ không mấy quan trọng đối với những người muốn khám phá Mê cung.
Từng người một, các thành viên trong nhóm tập trung lại trước quầy lễ tân, nơi họ thường dùng để làm điểm họp mặt. Leake là người duy nhất chưa xuất hiện, nhưng có một điều chắc chắn là cậu ta sẽ không đến đúng giờ . Ngoài thói quen đến muộn đó ra, Leake dường như còn đang bận rộn với một việc gì khác. Peyrouse, vốn đã quen việc phải chờ đợi, liền thay đổi kế hoạch vì chán.
“Chúng ta có nên ăn nhẹ hay gì đó trước khi Leake đến không?”
“Vẫn còn hai tiếng mới tới giờ ăn. Nhưng mà, ở trong Mê cung thì không thể từ từ tận hưởng được, chúng ta ăn luôn đi.”
Nghe Donna tán thành, Peyrouse đi thẳng đến của hàng thực phẩm. Không cần đợi đến lượt Matthio lên tiếng, vì lúc nào cậu ta cũng đói. Nên dù có hỏi hay không thì câu trả lời vẫn vậy. Như để chứng minh cho suy nghĩ của Peyrouse, Matthio, người đang mơ màng và thả cho tâm trí của mình bay bổng, ngay lập tức bừng tỉnh. Có vẻ như bị mùi thức ăn quyến rũ, cậu ta loạng choạng đi theo Peyrouse. Tất nhiên, món cả nhóm gọi vẫn là thịt Orc như thường lệ.
“Thịt Orc–”
“...Urgh, món này thì bên trong Mê cung cũng ăn được mà, tại sao lại phải ăn nó ở đây chứ?”
Donna theo phản xạ có điều kiện ngay lập tức chối bỏ cụm từ “thịt Orc”. Ngay cả Matthio cũng cau mày một cách lộ liễu.
Nhóm của Peyrouse đã luôn mang thịt Orc săn được trong Mê cung ra ngoài và dùng chúng làm thực đơn hàng ngày. Hương vị của chúng đúng là rất ngon. Tuy nhiên, ăn mãi một món thì ai cũng phải thấy chán. Dù cho nó có thể được chế biến theo nhiều cách khác nhau như, nướng, luộc, chiên và còn có thể dựa theo khả năng sáng tạo của người nấu. Nhưng có vẻ như thế vẫn là không đủ khi họ phải ăn thịt Orc đến ba bữa một ngày.
Như thể đang chế giễu Peyrouse, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bỗng xộc vào mũi, kích thích não bộ của cậu.
“Kuh, đồ ngọt à…?”
Belgan sở hữu một nguồn cung thịt Orc rất ổn định từ Mê cung, và cùng với cá ướp muối, chúng chính là vua của những thực phẩm giá rẻ tại nơi đây. Bánh kẹo làm từ lúa mì thì lại đắt đỏ hơn hẳn. Cũng chẳng thể nào trách được việc những mạo hiểm giả phải ăn những món ăn béo và mặn này hằng ngày trở nên thèm đồ ngọt đến thế. Nhưng giá cả của chúng được ghi trên bảng thì lại đủ để khiến cậu lên cơn đau tim. Trái ngược hẳn với chúng, thịt Orc rẻ đến mức nhiều khi có thể cho không. Đối với những người muốn tiết kiệm tiền như Peyrouse, thì thịt Orc là một lựa chọn tuyệt vời.
Mùi đường thơm phức đang quyến rũ cả nhóm. Matthio không cưỡng lại được nữa và tiến về phía trước với những bước chân mơ màng. Peyrouse nguyền rủa nơi tràn đầy sự cám dỗ, dám dùng mùi hương để thu hút những mạo hiểm giả này. Nhưng ngay cả cậu cũng không thể cưỡng lại được nó. Và Donna thì lẽo đẽo theo sau.
Trái ngược với chiếc ví cô đơn, dạ dày của Peyrouse đã được thoả mãn. Bị buộc phải chi tiêu một cách không cần thiết, lòng căm thù của cậu với Leake lúc này trở nên lớn đến mức chưa từng có.
May mắn thay, Leake cuối cùng cũng đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Muộn quá rồi đấy. Cậu ta lại đi đường vòng nữa à?”
Trái ngược với mùi hương ngọt ngào đang bám trên quần áo, Peyrouse lại tỏ ra rất cay đắng, nhưng rồi cậu nhận ra Leake đang hành xử một cách khác thường.
Vẩy tay, Leake tiến đến gần và mở miệng nói:
“Xin lỗi vì đến muộn, nhưng việc này không phải là trọng tâm của hiện tại. Hình như một tổ đội đã thành công chinh phục được mê cung rồi. Họ bỗng dưng xuất hiện bên trong khu vực cấm của Hội và gây ra một vụ náo loạn lớn!!”
“Hả!? Có người đã chinh phục được Mê cung?”
Peyrouse tuy đã đến được những tầng trung cấp, nhưng ngay từ đầu thì cậu đã bị những người có cùng xuất phát điểm bỏ xa, phần lớn là do thói cẩn thận khi lựa chọn con mồi của cậu, thứ mà cậu vẫn làm cho đến tận bây giờ. Càng xuống sâu, số lượng người sẽ càng giảm xuống. Cũng do đó mà ma vật sẽ ập đến dồn dập hơn, và thời gian nghỉ ngơi của cả nhóm sẽ bị cắt đi đáng kể. Dù cho Peyrouse và đồng đội của mình có muốn nghỉ ngơi thật lâu sau một trận dai dẵng đi nữa, thì ngay khi ma vật xuất hiện, họ sẽ lại phải đứng lên để tiếp tục chiến đấu.
“Thế, tổ đội nào đã làm được việc đó?”
Donna hỏi rất nhanh, như thể hy vọng rằng Leake cũng sẽ nhanh chóng trả lời hơn. Là một mạo hiểm giả, phản ứng của cô là điều hiển nhiên. Ngay cả Peyrouse, người đang giữ im lặng, cũng đang vô cùng tò mò.
“Tôi nghe được rằng đó là Trimagitack. Có một đám đông ở đằng kia kìa. Chúng ta đi xem nào!”
Peyrouse đi theo Leake. Cả nhóm len lỏi qua đám đông và bị những mạo hiểm giả khác mắng mỏ vì hành vi chen lấn của mình. Sau khi tận dụng những khoảng trống nhỏ để vượt lên phía trước, Peyrouse cuối cùng bắt kịp hình ảnh của những con người đó. Các thành viên của Trimagitack, cùng với một nhân viên của hội, đang trên đường đến trung tâm trị liệu tại Nhà Hội. Cách mà trang bị của họ hỏng hóc cho thấy rằng họ đã phải trải qua một trận chiến sinh tử. Rõ ràng là tất cả đều bị đả thương bởi những đòn tấn công rất dữ dội, đến mức mà khiến cho giáp họ đang mặc bị biến dạng đến mức đó. Chẳng có một chút sự hào nhoáng nào hiện ra. Vẻ ngoài của họ bây giờ chỉ có thể miêu tả bằng một từ: “kiệt quệ”.
“Ừm, vết thương kinh khủng thật. Đúng như dự đoán, không thể nào chinh phục được Mê cung mà không có xây xát.”
“Họ hoàn toàn kiệt sức rồi, nhưng… những mạo hiểm giả với thương tích đầy mình như thế, lại trông ngầu một cách kỳ lạ.”
“Phải.”
Peyrouse đáp lại lời của Donna, nhưng ánh mắt của cậu đang dán chặt vào một người đàn ông. Chính xác hơn, đó chính là người lính đánh thuê mới gia nhập Trimagitack gần đây. Giáp của anh ta trông như đã bị sinh vật khổng lồ nào đó bóp nát một cách tàn bạo. Chân cũng như tay trái gãy nát thì đang được cố định bằng nẹp, và cuối cùng được Merrill, thủ lĩnh của Trimagitack, khoác vai chống dậy.
“Ah, uh…”
ÁNh nhìn chằm chằm của Peyrouse đã bị đôi mắt đen láy và đục ngầu của đối phương nhận ra. Một ánh nhìn lạnh lùng được hướng lại về phía cậu. TUy nhiên, cậu vẫn không rời mắt. Khi lần đầu gặp người đàn ông này, cậu chỉ cảm thấy kinh hãi và hoang mang, nhưng giờ đây thì sự tò mò đã lấn át đi nỗi sợ hãi. Chính xác hơn, thì còn có một chút ghen tị lẫn vào.
“Dù tối tăm, nhưng nó vẫn thật chói lọi.”
Khi Peyrouse lần đầu nhìn thấy bóng lưng của người lính đánh thuê, bóng dáng ấy đã trở thành một ký ức khó quên in hằn vào sâu trong ký ức của cậu. Chuyển động không thể nào lường trước được, chỉ trong một thoáng đã có thể hạ gục được Bone Collector. Peyrouse đã dõi theo chủ nhân của hình bóng chói lọi đó. Một kẻ hung dữ có thể tự mình xuống được đến tầng 30, ngay cả khi có mười người như Peyrouse, cậu cũng không tài nào có thể lặp lại được chiến tích đó. Chỉ với một đòn của đối phương thì xác của đám ma vật đã chất thành đống. Tuy nhiên, Peyrouse vẫn để điều đó làm nhụt chí mình. Cậu phải tiếp tục tiến bước để với được đến sức mạnh đó.
Tuy Peyrouse không nói lời nào với đối phương, cậu vẫn tiếp tục gửi những lời khen thầm lặng đến những người đã chinh phục Mê cung bằng cả tâm trí của mình.


11 Bình luận