Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2

Chương 112 - Bước đầu vào mê cung

6 Bình luận - Độ dài: 2,615 từ - Cập nhật:

Đi trên con đường lát đá cuội và băng qua cánh cửa lớn, Walm bước vào phía trong tòa kiến trúc. Sảnh chính của nơi đây có trần mở, với hàng hàng cột đá cẩm thạch mọc lên tạo thành hình dạng một mái vòm, như đang dang tay chào đón cậu.

Ánh nắng mặt trời lấp loá trong mắt, mặc dù đang ở bên trong một tòa kiến trúc, Walm vẫn bị ánh nắng chiếu thẳng vào người. Dùng đôi mắt đục ngầu của mình để nhìn lên, cậu thấy những tấm kính trong suốt và kính màu nằm xen kẽ nhau, khéo léo chuyển hướng ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài vào trong.

“Khi nói đến mê cung, thì thứ đầu tiên một người bình thường nghĩ đến hẳn phải là một nơi bẩn thỉu và tăm tối chứ”, Walm lẩm bẩm.

Những cột đá cẩm thạch được treo thêm đèn lồng để không làm hỏng đi tính thẩm mỹ, thứ vừa dùng để phục vụ cho mục đích nghệ thuật, vừa có thể dùng để chiếu sáng bằng đá ma thuật hoặc rêu phát quang vào ban đêm.

Mặc dù kiến trúc nơi đây rất đáng chú ý, Walm không thể để bản thân cứ bị mê hoặc mãi như thế được. Dòng người đầy trật tự bên ngoài đã tản ra khi bước vào bên trong sảnh, những nhóm nhỏ thì chọn một trong những cây cột đá cẩm thạch để tựa lưng vào. Walm cũng làm điều tương tự và đặt sự chú ý của bản thân vào dòng người đổ vào.

Theo như những thông tin mà cậu thu thập được ở quán rượu, thì chủ sở hữu của Đại Mê cung Bergana này là gia tộc của Hầu tước Borgia. Tuy nhiên, việc quản lý mê cung phần lớn được giao cho Hội mạo hiểm giả, một tổ chức có rất nhiều kinh nghiệm trong việc vận hành mê cung cũng như sở hữu những khả năng quản lý sâu rộng.

Trên thực tế, chính cánh cửa có biển hiệu “Chi nhánh Hội mạo hiểm giả Bergana” là nơi thu hút được nhiều người nhất. Và mê cung này vốn sở hữu kha khá lối vào, mặc dù số lượng chính xác thì Walm cũng không rõ. Nhiều lối vào ngoài mục đích để giảm thiểu thời gian xếp hàng, còn có một số chức năng khác như là để đặc cách cho những quý tộc cũng như các chức sắc nước ngoài, và số còn lại chỉ dành riêng cho những mạo hiểm giả cấp cao. Walm đã được nghe kể về điều này với một giọng điệu đầy ghen tị.

Ngoài ra, còn có những đặc cách khác cho những nhân vật có quyền lực và những mạo hiểm giả cấp cao như là được sắp xếp cho một phòng khách riêng, thứ đóng vai trò như là một nơi để giao lưu cũng như tuyển dụng. Điều này cũng giải thích lý do cho phong cách ăn mặc có phần hơi quá lòe loẹt của một số mạo hiểm giả.

Sau khi quan sát xong, Walm rời khỏi vị trí của mình và bắt đầu tiến bước. Trong khi một số mạo hiểm giả nhận được một vài đặc quyền, những kẻ thách thức mê cung không chỉ giới hạn ở các mạo hiểm giả và những người có quyền lực. Thường dân, những người có ham muốn trở nên giàu có, cũng muốn một phần của miếng bánh béo bở này, cũng mạo hiểm để hoạt động ở các tầng thấp hơn. Và Walm có ý định sẽ tham gia vào cùng với họ.

Đã xác định được mục tiêu của mình. Những người quấn vải quanh vũ khí của mình để tránh vô tình bị thương, dẫu thế những món như dao rựa hay cuốc đều không thể lọt ra khỏi mắt của Walm. Những người đàn ông, có thể là thường dân, bước đi theo hàng với một vẻ mặt căng thẳng. Walm lặng lẽ theo họ đi sâu vào trong.

Sự phân biệt đối xử ở đây được thể hiện một cách rất rõ ràng, Walm chú ý.

Càng tiến sâu vào lối đi dành cho thường dân, sự tráng lệ càng giảm đi. Nơi đây có thể được được mở rộng và cải tạo nhiều lần, cho thấy tuổi tác cũng như sự hao mòn của nó. Tuy nhiên, nếu đem so sánh thì nó vượt trội hơn nhiều so với các pháo đài nơi Walm đã dành cả cuộc đời mình ở Đế chế Highserk.

Sau khi đi bộ được một lúc, cậu đến được một hội trường lớn với trần cao, nơi có thể được sử dụng để nghỉ ngơi và chờ đợi. Có những cửa hàng bán vũ khí và vật phẩm tiêu hao ở xung quanh, thậm chí cậu còn trông thấy một vài quầy bán đồ ăn vặt. Bàn ghế với đủ kiểu dáng nằm rải rác khắp nơi, một số còn là đồ chất lượng cao. Nhưng rõ ràng đó là đồ cũ được tái sử dụng lại từ những khu khác.

“Nghe này, nếu bản thân bị nhắm đến, hãy nhanh chóng chạy và dụ mục tiêu đến người cầm giáo.”

“Tôi vừa mua một chiếc ba lô mới này. Chắc tôi sẽ nhét đầy thịt hay gì đó vào trong.”

“Haha, cậu thực sự mua một chiếc ba lô lớn như thế mặc dù bản thân còn chẳng dùng nổi đến một nửa.”

“Này, có sốt dính trên áo cậu kìa.”

“Cố tình đấy. Tôi để dành nó cho lúc đói.”

“Xạo vừa thôi!”

Khu vực chờ không hề tao nhã, mà tràn ngập tiếng cười và rất nhộn nhịp. Giữa bầu không khí sôi động, Walm tiến đến khu vực lễ tân, cậu canh lúc có ít người xung quanh mới bắt đầu di chuyển.

“Tôi muốn vào mê cung”, cậu nói thẳng ra mục đích của mình vì không rõ cách tiếp cận đúng đắn là gì.

“Ờm, anh có chắc là mình đến đúng chỗ không?” nhân viên lễ tân trả lời, khiến Walm ngạc nhiên. Cậu che giấu đi biểu cảm của mình và trả lời đối phương với một câu hỏi.

“Đây chẳng phải là lối vào mê cung sao?”

“Đúng thế, đây là lối vào, nhưng nó là dành cho những mạo hiểm giả cũng như dân thường mới vào nghề. Và trông anh không giống một trong số họ cho lắm…”

“Tôi không phải là một mạo hiểm giả”, Walm ngắt lời.

“Ồ, vậy ra anh là một lính đánh thuê. Tôi cứ tưởng anh là một mạo hiểm giả từ nơi khác đến chứ. Trong trường hợp đó thì tôi khuyên anh nên đăng ký làm mạo hiểm giả. Như vậy sẽ khiến việc thám hiểm mê cũng dễ dàng hơn–”

“Không cần đâu”, Walm lại ngắt lời người nữ tiếp tân.

“Ờm, nhưng mà, tham gia vào Hội mạo hiểm giả sẽ giúp anh có thể tiếp cận với thông tin, tham gia nhóm, cũng như tập hợp một đội dễ dàng hơn. Đó là trừ khi anh có tiền án, anh thậm chí còn có thể sử dụng bảng thông báo để làm quen với nhiều mạo hiểm giả khác hơn. Hình như là anh chỉ đi một mình?”

“...Ừ, chỉ có mình tôi thôi.”

Câu hỏi của người tiếp tân, ngụ ý rằng bản thân không có bạn đồng hành, đã giáng một đòn cực mạnh vào Walm. Nhưng cậu không thể phản bác gì được. Nắm bắt lấy cơ hội này, cô tiếp tục bằng một giọng nói nhẹ nhàng.

“Nhiều lính đánh thuê có kinh nghiệm như anh ban đầu cũng cảm thấy như vậy, nhưng đây là mê cung. Các quy tắc thông thường ở bên ngoài không thể áp dụng ở đây. Một thân một mình bước vào, thành thật mà nói, chẳng khác gì là tự sát cả.”

Ở Canoa, Walm đã từng nghiền nát những mạo hiểm giả ở đó và cũng vô tình dẫn đến cái chết của những người còn lại ở Lâu đài Dandurg vì sự thiếu sót của bản thân. Sau khi sống sót trong gang tấc, Walm không thể mường tượng nổi việc bản thân có thể trở thành một mạo hiểm giả. Những ký ức cũ bỗng ùa về, khiến mắt cậu cay xè. Walm cúi đầu xuống, nghiến răng và ổn định lại hơi thở.

Một sự im lặng bao trùm lên khu vực chờ đông đức. Vẻ mặt nghiêm nghị của nhân viên lễ tân dịu lại, và cô ấy tiếp tục, như thể đã chịu thua sự bướng bỉnh của Walm.

“Anh có lý do hay sở thích cụ thể gì cho việc đó không? Ừm, tôi không khuyến khích việc đó, nhưng tôi cũng không thể ép buộc anh. Không phải là do chúng tôi không có người có khả năng làm vậy… Mà thôi, một đồng bạc nhỏ và năm xu đồng. Tôi sẽ trả lại năm xu này cho đến khi anh trao trả lại huy hiệu. Tên của anh?”

“Tôi là Walm.”

Nhân viên lễ tân viết tên Walm vào sổ cái rồi lấy ra một huy hiệu bằng đồng có khắc số từ dưới quầy.

“Đây là danh sách những vật bị cấm và cần tránh. Anh có biết đọc không?”

“Có.”

“Đối với những mạo hiểm giả thì còn có những buổi hội thảo chi tiết dùng để trau dồi kiến thức… nhưng tôi sẽ không ép anh thêm nữa.”

Walm đọc lướt qua chồng giấy vừa nhận được. Trong đó có ghi chi tiết số lượng người được phép đi vào mỗi tầng và cấu trúc của chúng. Sau khi đọc kỹ và ghi chú lại những điểm quan trọng, cậu trả lại chồng giấy.

“Làm ơn, đừng quá gượng sức mình mà hãy từ từ làm quen với những tầng có độ khó thấp trước. Đối với một người có vẻ giàu kinh nghiệm như anh thì tôi tin rằng anh sẽ có thể quay trở lại một cách an toàn. Và tôi thực lòng hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau.”

Với một nụ cười có phần gượng ép, cô lễ tân tiễn cậu đi. Mặc dù đó là một phần trong công việc, Walm vẫn cảm thấy có chút tội lỗi vì đối phương đã dành ra nhiều thời gian và công sức hơn bình thường để giúp cậu.

“Cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền.”

Cô lễ tân mở to mắt trong ngạc nhiên trước lời cảm ơn của Walm. Có lẽ cô ấy đã tưởng cậu là một người vô ơn đến mức không nói được dù chỉ một câu cảm ơn.

“K-không, đây chỉ là công việc của tôi thôi, anh đừng lo lắng quá vì điều đó.”

Rời khỏi quầy lễ tân, Walm tiến đến lối vào mê cung. Cậu giơ huy hiệu ra cho lính gác kiểm tra và tiếp tục đi xuống một hành lang dài.

Kết cấu của mặt đất bắt đầu thay đổi. Cậu dậm chân xuống sàn để kiểm tra thứ cảm giác mới lạ. Sau một lúc, con đường bằng phẳng đã biến thành một con dốc. Được chiếu sáng những chiếc đèn lồng chứa đầy rêu phát quang.

Ở cuối hành lang là nơi con đường bắt đầu bằng phẳng trở lại, Walm cảm nhận được sự hiện diện. Ở trong căn phòng lớn nối liền với hành lang, có một vài lính gác và một nhóm người quen thuộc. Đó chính là những mạo hiểm giả mà cậu đã trông thấy ở cửa hàng vũ khí khi trước.

“Nghiêm túc chút đi chứ. Cậu còn tính cười cho đến khi nào vậy?”

“Hôm nay, chúng ta nhất định sẽ săn được cả một con Orc.”

“Như thế thì chắc chúng ta có thể mua giáp tốt hơn.”

“Không, chúng ta cần có vũ khí tốt hơn!”

“Vũ khí xương là đủ tốt cho cậu rồi.”

Khoác trên mình một bộ giáp rất tối giản, vũ khí của chúng cũng không tốt hơn là mấy. Nói huỵch toẹt ra thì chúng đều ở dưới mức trung bình. Mặc dù vậy, cả nhóm vẫn có khá vui vẻ với một nụ cười vô tư trên môi. Ánh mắt của tất cả dường như đang ánh lên tia hy vọng về một ngày mai tốt đẹp hơn. Nhận thấy ánh mắt của Walm, cậu nhóc trưởng nhóm huých khuỷu tay vào cậu nhóc tính cách kêu ngạo.

“Chúng ta nên đi thôi, ở phía sau bắt đầu có nhiều người rồi.”

“Ồ, xin lỗi.”

Nếu Walm được sinh ra tại đây, có lẽ giờ cậu đã cùng đi thám hiểm mê cung với những người đồng chí cùng quê hoặc với những khuôn mặt thân quen, giống như chúng. Ý nghĩ thoáng qua đầu Walm, khiến cậu nhăn mặt như thể vừa cắn phải một thứ gì đó đắng ngắt. Đó là một giả tưởng hết sức nực cười, còn chẳng mấy giải trí. Mắt cậu quá mờ và tay cậu đã quá nhúng tràng để có thể mơ. Trở về thực tại, Walm dõi theo bóng lưng của nhóm mạo hiểm giả trẻ tuổi.

“Này, cậu có thấy không? Chẳng phải đó là tên lính đánh thuê mà tụi mình đã thấy ở cửa hàng vũ khí sao? Đáng sợ quá.”

“Đồ ngốc, nhỏ tiếng thôi.”

“Được rồi, xương à, cậu im lặng được rồi.”

“Bớt đùa giỡn lại và nhanh cái chân lên.”

Nhóm bốn thành viên cứ thế tiến bước vào trong mê cung phía trước. Họ bỗng chốc biến mất khỏi tầm mắt của cậu. Trong một thế giới nơi mà phép thuật lẫn rồng đều tồn tại, thì Walm không còn dễ dàng bị bất ngờ nữa, nhưng cậu cũng không quên những gì mà bản thân sắp phải đối mặt. Nhìn vào ‘chiếc hố’ trước mặt, miệng và cổ họng cậu trở nên khô không khốc.

“Ha, haha… Nghiêm túc đấy à? Trong mọi thứ có thể xảy ra, thì chỉ riêng chuyện này là không phải đùa. Mình thực sự phải nhảy vào nó này à?”

Giả vờ bình tĩnh, Walm đứng ở ngoài rìa và nhìn thẳng vào chiếc hố. Bên trong tối đen như mực, hoàn toàn không thể quan sát được gì. Ký ức về thế giới trước đây bỗng ùa về. Có một sự tương đồng lạ kỳ giữa chiếc hố này và chiếc hố đã dụ dỗ vào kéo cậu vào trong những khoảnh khắc cuối cùng cậu được lầm Raizou Takakura.

“Có lẽ nếu mình nhảy xuống, thì mình sẽ được quay trở lại thế giới cũ đấy nhỉ… Hah, đúng là một ảo tưởng ngu ngốc mà.”

Không có nhiều thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Cảm nhận được một nhóm khác đang tiến đến từ phía sau, Walm quyết tâm, giậm chân và nhảy xuống. Nếu như nhóm mạo hiểm giả trẻ tuổi đó đã nhảy xuống mà không hề do dự, thì sẽ thật đáng xấu hổ nếu như bây giờ cậu do dự, bất chấp việc quá khứ cậu có ra sao.

Thế giới xung quanh chuyển thành màu đen, và da cậu cảm giác như đang được vuốt ve bởi một sức mạnh vô hình nào đó. Ý thức của cậu vẫn còn đó, và nhanh chóng, bóng tối xung quanh chuyển thành ánh sáng chói lòa. Và cứ như thế, Walm bước những bước đầu tiên của mình vào mê cung.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

main có gặp lại healer ko mọi ng ơi
Xem thêm
Mê cung này được sắp xếp đặc biệt phết
Xem thêm