Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2

Chương 129

7 Bình luận - Độ dài: 1,964 từ - Cập nhật:

Con Cyclops, vừa mất đi thêm một người anh em, bắt đầu vung chuỳ loạn xạ, khiến những mảnh vụn và sỏi trên sàn văn khắp nơi. Thoạt hình thì trông như tên khổng lồ một mắt đang chiếm ưu thế trong trận chiến này, nhưng thực tế, nó đang bị dồn vào thế đường cùng.

 

Mỗi khi con Cyclops di chuyển tứ chi một cách loạn xạ, trên cơ thể nó lại xuất hiện thêm một vết thương. Ở bên còn lại, Người lùn và Thú nhân liên tục tung ra những đòn tấn công chính xác mặc dù đang bị một biển bụi mù mịt cản trở tầm nhìn. Trận chiến nhanh chóng trở nên một chiều sau khi phần sau mắt cá chân của tên khổng lồ bị cắt đứt bởi một chiếc rìu phát ra ánh sáng mờ nhạt.

 

Sự cố gắng kháng cự cuối cùng đã kết thúc trong vô vọng, và tứ chi của tên khổng lồ chịu vô vàn vết cắt từ《Strike》. Trông như thể một nhóm người lớn đang chơi Daruma-Otoshi vậy.

 

Không lâu sau đó, cái đầu với duy nhất một con mắt của con Cyclops đã bị chặt xuống. Trận chiến hỗn loạn đã cho căn phòng một lớp sơn màu đỏ rực mới, và ruột của nó, sau khi tiếp xúc được với không khí, bắt đầu bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.

 

Cho dù là một tầng thường xuyên không được dọn sạch ma vật, nhưng nếu lần này số lượng ma vật bị tiêu diệt đã nhiều đến như vậy, thì cũng chẳng có gì lạ nếu như bỗng nhiên không có bất kì kẻ địch nào xuất hiện để đối đầu với cậu trên đường đến đây.

 

Walm theo dõi trận chiến cho đến tận khi kết thúc, và cuối cùng cậu đã bị ép phải rời khỏi ghế khán giả.

 

“Làm cái trò gì thế hả!! Cứ nhìn chằm chằm vào tụi này suốt…”

 

Một Người lùn với râu quai nón nhướn mày, dùng khăn lau sạch mỡ và máu trên lưỡi rìu rồi phàn nàn với Walm.

 

Mặc dù chỉ đang đợi đối phương chiến đấu xong rồi mới đi qua, cậu vẫn liên tục quan sát trận chiến của họ mà không hề rời mắt. Tuy rằng ngay từ đầu cậu không có ý định nhìn chằm chằm vào họ, nhưng lời của Người lùn đó cũng không có gì sai.

 

“Tôi xin lỗi–”

 

“Hửm? Chưa thấy mặt cậu bao giờ. Đến từ tổ đội nào thế?”

 

Walm định xin lỗi và kiếm cớ rời đi, nhưng đã bị ngắt lời. Và có lẽ để đánh giá đúng hơn vị khán giả lạ mặt này, vị Người lùn cầm rìu đã tiến lại gần hơn.

 

Walm bối rối không biết nên phản ứng như thế nào. Vụ của Fausto chỉ mới xảy ra gần đây. Vậy nên hiện tại cậu không muốn bị người lạ tiếp cận chút nào cả.

 

Tuy nhiên, Walm vẫn chưa tìm được lời để nói vì trải nghiệm đáng quên đó. May mắn thay, một Người lùn khác, người đang bận xử lý xác ma vật, đã giải vây cho Walm khỏi tình huống khó xử này.

 

“Đừng có chểnh mảng thế chứ!! Lại đây phụ cái nào!!”

 

“Ồn ào quá đấy. Không thể chờ một lúc được à?! Nhìn đi, có một gã lạ mặt ở đằng kia kìa.”

 

“Đừng bảo là anh lén uống rượu đấy nhé– thằng đéo nào thế kia?!”

 

“Ai mà biết được! Hắn đột nhiên xuất hiện khi chúng ta đang chiến đấu.”

 

“Này, nhìn xem, có ma mới này!”

 

Với người Thú Nhân theo sau, các Người lùn tò mò tụ tập lại xung quanh Walm như thể họ vừa tìm thấy của lạ. Mặc dù họ đều thấp hơn Walm, nhưng thân hình đồ sộ của họ khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực. Hơn nữa, đến cả Walm cũng không thể tin được họ có thể lớn tiếng đến mức này bên trong mê cung.

 

Chẳng trách sao tất cả ma vật xung quanh đều kéo đến đây. Walm chắc chắn đến nỗi cậu không buồn nghĩ thêm về những lý do còn lại.

 

“Đi một mình à?”

 

Sau một hồi cãi vã ồn ào nhưng ngắn ngủi, sự chú ý của họ lại hướng ngước về phía Walm.

 

“Đúng vậy, tôi đi một mình.”

 

Đáp lại câu trả lời của Walm, những Người lùn hét lên theo cách mà cậu cũng không thể biết rằng liệu họ đang tức giận hay là chế giễu mình.

 

“Ngạo mạn nhưng điềm đạm à!?”

 

“Ha! Còn đỡ hơn bỗng nhiên bật khóc.”

 

“Cây kích đó hơi quá cồng kềnh cho một trinh sát đấy.”

 

Tuy hơi muộn, nhưng Walm cuối cùng đã hiểu được. Họ đang không tức giận hay cố chế giễu cậu, đó chỉ là cách mà họ nói mà thôi.

 

“Thế, bạn đồng hành đâu rồi?”

 

“Tôi không có.”

 

“Không? Thế quái nào mà lại bỏ rơi đồng đội vậy hả?”

 

“Không, đó không phải–”

 

Người Thú nhân vốn vẫn đứng một khoảng cách xa và giữ im lặng bắt đầu lên tiếng.

 

“Đây hẳn là người đã chiến đấu với nhóm của Fausto. Cơ thể cậu ta nồng nặc mùi tử khí.”

 

Cho dù Walm có đang ở trong mê cung, cậu vẫn luôn cố giữ cho vẻ ngoài chỉnh tể ở một mức nằm trong khả năng của bản thân. Tuy nhiên, đối với một Thú nhân, người sở hữu khứu giác cực tốt, thì có vẻ như cậu đang bốc mùi theo nhiều cách khác nhau. Dẫu thế, những Người lùn vẫn không có vẻ gì là quan tâm đến lời cảnh báo của đồng đội mình.

 

“Ồ, vậy ra đây là tên lính đánh thuê đó sao? Và thế mà vẫn có kẻ dám săn một người có thể tự mình đến được tận đây à? Fausto, ông ngu thật đấy.”

 

“Nhưng bộ khác trên người cậu ta khá là lạ mắt. Cậu đến từ đâu thế?”

 

“Khoan, thế kế đó… Các quốc gia phương bắc à?

 

Walm liếc mắt về phía Người lùn đã đưa ra câu trả lời đúng.

 

“Ahaha, xem ai vừa đoán đúng nào, là cái thằng quen thuộc với áo giáp này đây chứ đâu.”

 

Người lùn nhận ra ánh mắt của Walm, ưỡn ngực tự hào. Với bộ râu rậm rạp và cơ ngực phình to ra như thế, dáng vẻ của đối phương là cực kỳ oai vệ.

 

“Đừng khép nép như một con nai con thế. Không cần phải cảnh giác đâu. Nếu bỏ được cái thói đó, thì chắc chắn cậu sẽ không bị những tên điên kia nhắm vào đâu. Hơn nữa, nhìn trang bị của tụi này đi, ai mà cần mấy thứ trên người cậu chứ.”

 

Những Người lùn tiếp tục cười lớn, nhưng Walm quyết định vẫn sẽ giữ cảnh giác. Ngay cả sau khi biết được xung đột giữa cậu và nhóm săn người kia, họ vẫn nói chuyện mà không chút kiềm. Dù cho đó có là đặc điểm được hình thành sau khi bắt đầu khám phá mê cung hay là tính cách chung của chủng tộc họ đi nữa thì cũng không quan trọng, vì bầu không khí mà họ tạo ra mỗi khi nói chuyện không hề gượng gạo hay khó chịu chút nào.

 

Và xét cho cùng, Walm vốn cũng chỉ là một thường dân sinh ra ở một ngôi làng nhỏ và đã từng chiến đấu trên chiến trường. Nên dĩ nhiên, cậu không thuộc dòng dõi quý tộc nào và cũng chẳng mấy để tâm đến thứ gọi là “lễ nghi” đầy phiền hà đó. Là một người lính, cậu không cần phải chú ý gì đến những chuyện đó, vì chúng rốt cuộc chẳng đóng góp được gì cho quân đội cả. Nhưng hiện giờ, nhìn thấy sự tin tưởng mà những người lùn này có thể dành ra cho nhau khi tất cả đang cùng cười đùa trong một căn phòng tràn đầy máu thịt hôi hám thế này khiến cho cậu cảm thấy hoài niệm.

 

“Ngày nay hiếm lắm mới được thấy một khuôn mặt mới đấy. Ngay cả đám to xác tham lam ở Maylis cũng đã rút quân và ngừng gửi lính mới đến rồi.”

 

“Có ít người xuống được tầng 35 đến thế à?”

 

“Số nhóm có thể đếm được trên hai bàn tay đấy. Và hầu hết đều như chúng tôi, toàn là những người được phái đến từ quốc gia khác.”

 

“Ba mươi, bốn mươi năm trước thì vẫn còn nhiều kẻ gan dạ.”

 

“Cựu binh đã sống sót qua Chiến tranh Thống nhất và học trò của họ đều rất ổn. Chứ còn những kẻ ngày nay, trong đầu chỉ có tiền và tiền, suốt ngày chìm đắm trong thứ quyền lực giả tạo của bản thân.”

 

“Anh quên rằng chúng ta cũng chỉ được phái đến đây sau nhóm đi trước à? Mới chỉ được 30 năm thôi đấy. Với những người hiểu rõ được cuộc Chiến tranh Thống nhất đó là như thế nào, thì chúng ta chẳng khác gì mấy thiếu nữ chưa hiểu sự đời cả.”

 

“Hừm, ồn ào quá mức… mà thôi, đừng tán nhảm nữa. Chúng ta đã nói chuyện hơi lâu rồi đấy. Kiểm tra chiến lợi phẩm rồi phắn nhanh thôi. Cậu đi tiếp được rồi đấy.”

 

Nếu đây là một quán rượu, thì miệng khoá miệng Walm đã lỏng hơn rồi, nhưng nơi cậu đang đứng hiện tại là một tầng có độ khó cao bên trong mê cung. Không mấy thích hợp để trò chuyện và thắt chặt tình bạn cho lắm.

 

“Ha, nghe kỹ này. Khả năng của cậu là rất đáng nể, nhưng tôi cũng có một lời khuyên đây. Không có ý xúc phạm chút nào đâu. Chỉ là đừng đi sâu hơn tầng 35. Nó cứ như là một điểm giới hạn vậy. Điểm sâu nhất của mê cung không phải là thứ mà một người có thể tự mình vượt qua được. Kể cả có là tụi này đi nữa, thì cũng không chắc là sẽ toàn mạng trở ra đâu. Thế nên nếu không tìm được những đồng đội đủ can đảm để cùng liều mạng lao đầu xuống nơi đầy chết chóc đó, thì cậu sẽ bỏ mạng trong vô ích đấy. Và tôi đây không khuyến khích làm những điều ngu ngốc như vậy chút nào.”

 

“Rất cảm kích vì lời khuyên, nhưng đáng tiếc là tôi thường không được ban phước để có những cuộc gặp gỡ định mệnh như thế.”

 

“Có khiếu ăn nói đấy. Vậy thì, hãy cho rõ đấy, đừng vội vàng, chậm mà chắc.”

 

“...Được rồi, tôi sẽ kiên nhẫn thêm chút nữa.”

 

Nói xong, nhóm người lùn như đã hoàn thành việc của mình và quay đầu đi. Ngoại lệ duy nhất là người thú nhân trong nhóm khi anh ta vẫn dỏng tai lên lắng nghe trong khi tay vẫn làm việc. Tiếp tục ở lại cũng chẳng làm được gì. Vì thế Walm lặng lẽ rời khỏi phòng.

 

Vừa đi dọc dãy hành lang, Walm vừa lẩm bẩm lại điều mà nhóm người lùn đã nói trước đó.

 

“Đừng vội à?”

 

Cho dù có muốn hay không, thì đôi mắt đang thối rữa từng ngày của cậu cũng không cho phép cậu làm điều đó.

 

“Thật đấy, nếu có một thế giới nơi mà mọi thứ đều không được như ý mình muốn. Thì đó chính là cái mà mình đang ở đây.”

 

Lời độc thoại của Walm dần biến mất mà không ai có thể nghe thấy được.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận