Chuyến thám hiểm Mê cung, thứ mà cũng được dùng như điểm va chạm giữa Walm và Trimagitack, tràn ngập những trận chiến lặp đi lặp lại như thể đang cố mài sắt thành kim. Việc này đóng vai trò như là một bài kiểm tra về độ tương thích của bộ phận mới là Walm với dàn máy chính theo nhiều cách khác nhau.
Mặc dù mơ hồ nhận ra ý định này, cậu vẫn hành xử như thường lệ. Suy cho cùng, nếu như Walm thay đổi cách di chuyển quá nhiều, thì bài kiểm tra này sẽ trở nên vô dụng. Và sau đó thay vì tiếp tục lặn xuống sâu hơn, thì cả nhóm sẽ tìm kiếm thêm ma vật xung quanh để thử thách sự phối hợp của Walm.
Để đáp lại, Walm biến vô số ma vật thành những bãi máu và thịt bằng kích của mình.
Những trận chiến như thế cứ tiếp diễn cho đến khi tổ đội của người lùn lọt vào tầm mắt.
Không cần phải suy nghĩ nhiều hơn về lý do mà cả nhóm phải dừng lại ở đây. Vì cách chiến đấu của tổ đội trước mặt đây chính là thu hút toàn bộ ma vật xung quanh lại để tiêu diệt một thể. Hơn nữa, tất cả thành viên trong nhóm dường như đang cố cạnh tranh với nhau. Liệu đó là cách mà người lùn dùng để chào hỏi? Hay họ đang muốn khoe mẽ theo một cách riêng để ăn mừng việc Walm gia nhập Trimagitack?
Xét đến tiếng cười lớn vẫn văng vẳng bên tai Walm một lúc lâu, câu trả lời có lẽ là họ chỉ đang ganh đua với nhau xem ai săn được nhiều nhất.
Sau khi rời khỏi Mê cung, Walm quay lại nhà hàng khi trước để chào hỏi những thành viên trong nhóm. Và sau bữa ăn, một buổi họp để gắn kết tình đồng chí đã bắt đầu.
“Thật may khi chúng ta có thêm Walm vào nhóm. Nhờ thế mà vai trò tiên phong không còn phải dồn hết lên vai của Hari nữa, mọi thứ thuận lợi hơn cả mong đợi. Thêm vào đó, việc có thêm hoả lực cũng phần nào giảm bớt gánh nặng cho tôi và Yuna.”
Merrill nhìn quanh các thành viên của mình và xác nhận rằng không có ai phản đối.
“Với những thành viên ưu tú như mọi người, việc nghiêm túc nhắm đến đáy của mê cung và trở thành kẻ chinh phục hoàn toàn là điều khả thi. Nhưng trước đó, tôi muốn Walm nêu lên những vấn đề mà bản thân có thể gặp phải khi hành động với nhóm và chia sẻ suy nghĩ của mình.”
Walm không đủ tự tin để có thể khăng khăng rằng bản thân có thể tự mình phá vỡ mọi chướng ngại trên chuyến hành trình trước mặt. Cậu đúng là có kinh nghiệm chiến đấu cùng với một nhóm nhỏ, nhưng cậu cũng biết được rằng khi phải chiến đấu trong một không gian tối tăm, chật hẹp và chi chít ma vật như bên dưới mê cung, thì khả năng tự thân vận động của mỗi thành viên vẫn là cần thiết.
“Không có ý kiến gì à, được thôi.”
“Như tôi vừa nói, Walm đóng vai trò tiên phong tốt hơn những gì chúng ta mong đợi. Cũng không mấy bất ngờ đối với một người có thể tự mình đi sâu đến mức đó. Nhưng đó lại thành ra một vấn đề. Ngay cả khi anh hợp tác với Yuna, thì anh vẫn thu hút quá nhiều kẻ địch về phía mình. Tuỳ thuộc vào thời điểm và tình huống, thì quyết định đó có thể sẽ đúng, nhưng tôi vẫn muốn anh phải dựa dẫm vào đồng đội nhiều hơn thay vì một mình ôm hết việc như thế.”
“Tôi cũng mạnh về cận chiến.”
Mặc dù không biểu lộ một chút cảm xúc nào khi nói câu đó, nhưng Walm vẫn có thể thấy rằng cô rất tự hào về điều này.
Walm bám quá chặt vào vai trò tiên phong được giao cho mình mà không nghĩ gì thêm về việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chính cậu bị đánh bại. Giờ khi đã có thêm thời gian để suy nghĩ, quan điểm trên của cậu bỗng trở nên cực gì ngạo mạn và thiển cận.
“Mọi người ai cũng biết rằng ai đang rất háo hức muốn xuống được tầng đáy. Nhưng, để bản thân bị thương trong một tình huống lẽ ra không cần phải mạo hiểm thì không sáng suốt chút nào.”
Cho đến tận giờ, Walm vẫn tập trung vào việc lao đầu vào mê cung với suy nghĩ rằng bản thân phải đạt được mục tiêu sớm nhất có thể. Nhưng suy cho cùng thì lúc đó cậu cũng chỉ có một mình. Nếu có thêm bạn đồng hành, chắc hẳn cậu đã hành động theo một hướng khác, nhưng khi chỉ một thân một mình thì cả suy nghĩ và lựa chọn của Walm đều bị hạn chế. Và việc cứ lao đầu vào mê cung như thế thì chỉ lợi bất cập hại.
Merrill, sau khi dừng lại một lúc để cho Walm thời gian suy nghĩ, đã tiếp tục.
“Tất nhiên là cũng nên để đồng đội hỗ trợ bản thân một chút. Walm, anh từng là binh sĩ, phải không? Thế thì hẳn là anh đã từng được chiến đấu với những đồng đội khác, đúng chứ?”
Đôi khi Walm hành động một mình. Nhưng hầu hết mọi khi, cậu không hề chiến đấu một mình. Đó là sự thật từ tận đáy lòng. Vì suy cho cùng, khi cậu nhảy vào chiến trường chết chóc nơi mà ai mở miệng ra cũng văng tục đó, thì cậu cũng đã có được đồng đội trong tay, những người mà cậu có thể sẵn sàng tin giao cả mạng sống của mình.
“...Phải, tôi đã từng như vậy.”
“Chà, tôi biết là anh chỉ mới gia nhập chưa được vài ngày. Nhưng anh nghĩ sao thế? Liệu chúng tôi bất tài đến như vậy à? Hay là mọi người ở đây vẫn chưa đáng để tin cậy?”
“Không, không phải vậy. Chỉ là do bản tính muốn tự đặt lên vai những gánh nặng không cần thiết của tôi thôi. Lần sau tôi sẽ dựa vào mọi người nhiều hơn.”
“Câu trả lời hay đấy.”
Sau khi nhận được phản hồi của Walm, Merrill gật đầu hài lòng.
“Tất nhiên rồi, cậu luôn có thể dựa dẫm vào tôi. Tôi khá tự tin vào sự vững vàng của mình đấy.”
Hari, người đã giữ im lặng cho đến tận lúc này, nói với vẻ trìu mến. Nhớ lại việc ngay cả mông anh ta cũng có thể chịu được một cú đập trực diện từ chuỳ. Thì chắc hẳn anh ta có thể chống đỡ lại những đòn tấn công từ ma vật mà không thành vấn đề gì.
“À, ừ, tất nhiên rồi.”
Walm đáp lại một cách hờ hững. Giá như mà cậu có thể hiểu lời của anh ta theo nghĩa đen thì tốt biết mấy, nhưng xét đến những lời nói và hành động của Hari từ trước đến nay, thì cậu không thể nghĩ về đối phương một cách bình thường được nữa.
Marianthe cũng cảm thấy như vậy, và nói thẳng ra những gì mà Walm đang nghĩ trong đầu.
“Khi Hari nói vậy, tôi cứ cảm thấy như anh vẫn còn giấu bên trong đó những ẩn ý khác.”
“Marianthe, nghi ngờ đồng đội một cách vô cớ như vậy là không tốt đâu.”
“Hức, lời khuyên thì đúng như những gì mà một người đang tu hành sẽ nói, nhưng…”
Merrill an ủi Marianthe, người đang có vẻ do dự.
“Đôi khi Hari cũng có lúc tỉnh táo mà.”
“Nếu có một kích thích đủ mạnh vào đầu anh ta thì sao…”
Marianthe ngắt lời cô, nhìn chằm chằm vào cây chùy đang trong tầm với.
Merrill cảm nhận được ý định trong ánh mắt của cô và can ngăn.
“Marianthe, dừng lại đi. Có thể anh ta sẽ bình thường trở lại, nhưng lỡ đâu mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn thì sao?”
Merrill lắc đầu nói.
Marianthe, không còn lời nào để phản bác, đành phải huỷ bỏ khóa trị liệu vật lý mà bản thân vừa chuẩn bị trong sự tiếc nuối. Thật sự mà nói, Walm cũng đang mong rằng cô sẽ đánh liều và cược vào canh bạc này.
Tiếp đến, chúng ta sẽ nói về ma thuật và kỹ năng. Tôi thì vẫn chưa có dịp để sử dụng, nhưng “kỹ năng” của tôi là lý do mà tôi có được biệt danh Trimagitack này. Còn về phần Marianthe thì, cô ấy có thể sử dụng ma thuật ban phước.”
Khi đến phần trao đổi ý kiến về những việc bên dưới Mê cung thì chủ đề bỗng rộ lên rất nhiều, từ chiến đấu cho đến nghỉ ngơi và ăn uống. Đúng như dự đoán, không khoảng thời gian nào là đủ để cho năm con người với hoàn cảnh và nguồn gốc khác nhau có thể hiểu sâu hơn về nhau cả.
Và thế là, buổi họp mặt vốn chỉ để hiểu biết rõ hơn về nhau, bắt đầu từ lúc hoàng hôn, kéo dài cho đến tận khi mặt trăng mọc lên đỉnh.
- - - - -
Walm không phải là thành viên của Hội Mạo hiểm giả. Do đó, khi gia nhập Trimagitack, cậu được phân loại vào cùng với những người khuân vác hành trang hoặc và hướng dẫn viên. Tuy nhiên, điều này lại gây nên một sự hỗn loạn mới cho Hội. Nguyên nhân bắt đầu từ chiếc hố đen, cánh cổng liên kết thế giới bên ngoài với Mê cung.
Trong Đại Mê cung Belgana, có vô số hố đen, cả công cộng lẫn riêng tư, về phần Walm vì không phải là mạo hiểm giả nên chỉ có thể dùng hố đen công cộng dành cho những người mới và có kỹ năng kém. Mặt khác, loại hố đen mà nhóm Trimagitack dùng là cái dành cho những tổ đội muốn nhắm đến các tầng trung cấp trở nên, và chỉ có thể được dùng bởi những mạo hiểm giả từ trung cấp trở lên.
Mặc dù đích đến là cùng một nơi và không có sự khác biệt rõ ràng nào về chính bản thân hố, tuy nhiên mức độ đầu tư của sảnh chờ cũng như các tiện nghi kèm theo thì là một vấn đề khác. Tóm lại, Walm không thể vào nhà hội, và ngay cả khi có vào được, thì chỗ sâu nhất mà cậu có thể đến chính là sảnh ngoài, nơi chỉ có quầy lễ tân và một bảng thông báo nơi đăng các uỷ thác và tuyển dụng.
Dù sao đi nữa, vấn đề bắt đầu nảy sinh khi các thành viên của Trimagitack ngừng sử dụng hố đen mà họ thường dùng, và cùng với Walm, họ đã tiến vào Mê cung thông qua hố đen dành cho những mạo hiểm giả cấp thấp.
Chi nhánh Belgana của Hội Mạo hiểm giả đã hoảng loạn vì chuyện này. Bởi vì đối với họ, sau khi một nhóm có ảnh hưởng lâu đời và đầy quý giá là Fausto, bị lật tẩy rồi đào tẩu. Thì họ không thể để thêm một nhóm sở hữu sức ảnh hưởng tương tự sử dụng hố đen dành cho các tầng cấp như vậy được, tin đồn chắc chắn sẽ rộ lên. Và thậm chí còn có thể trở thành tấm gương xấu cho những tổ đội khác.
Hành lang dẫn đến sảnh chờ được vô số người mưu sinh trong mê cung sử dụng. Trong dãy hành lang đó, Walm vừa bước chân theo các thành viên của Trimagitack vừa quan sát xung quanh. Lối đi của Merrill không có chút cản trở nào. Có lẽ là do mọi người xung quanh đã nhường đường. Và thi thoảng cũng có những mạo hiểm giả mới vào nghề đến chào hỏi Merrill.
“Xem ai nổi tiếng quá này.”
Thật khó tin khi Walm được chứng kiến một màn chào đón như thế này trước khi xuống Mê cung.
“Năng lực của tôi cũng thế, nhưng vẻ ngoài của tôi thì còn ngầu hơn nữa… Mà Waln này, chế giễu người khác thì không ngầu chút nào đâu.”
Merrill, không thích phản ứng của Walm, phản đối. Sau khi bị cảnh cáo, Walm lặng lẽ theo sau Merrill.
Khi đến được sảnh chờ, một nhóm đang chờ ở đó bỗng gọi to. Lần này mục tiêu không phải là Merrill, mà thay vào đó chính là Walm.
“Anh sắp lặn xuống những lần sâu à?”
Walm tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó trong ký ức.
Mạo hiểm giả vừa gọi cậu là một chàng trai tên Peyrouse, người vừa thoát khỏi giai đoạn làm lính mới. Đằng sau cậu ta là ba người bạn đồng hành nhỏ tuổi hơn.
“Ừ, đúng rồi. Dạo này kiếm chác ổn không đấy?”
“Với những thứ mà anh tặng, có vẻ như tất cả chúng tôi sắp có được trang bị mới rồi.”
“Thứ tôi tặng? À, thứ đó. Mừng là nó giúp ích được cho mọi người.”
Đối phương bắt đầu kể về ngọn giáo của tên Bone Collector mà Walm đã đánh bại. Hiện tại một thành viên nam trong nhóm của Peyrouse đang vác nó trên vai như một báu vật.
Sau vài cậu ngắn ngủi, Walm đã kết thúc cuộc đối thoại của mình với Peyrouse. Từ khi gia nhập Trimagitack, số người bắt chuyện với Walm cứ ngày một tăng lên. Điều này vô hình chung đã thêm một lần nữa chứng minh tầm quan trọng của uy tín trong xã hội đối với Walm, khiến cậu thầm than thở thêm về cái thế giới vô lý này.
Nghe thấy tiếng bước chân đang tiếp cận từ phía sau, Walm quay đầu lại. Merrill, đã xong việc ở quầy tiếp tân, mỉm cười ngụ ý rằng bản thân vẫn chưa quên những gì cậu vừa nói khi nãy. Có lẽ ẩn sau nụ cười đó là một chút tinh nghịch.
“Tôi nhận lỗi rồi mà, đừng có như thế nữa. Sau ngần ấy thời gian ở đây, cuối cùng mọi người xung quanh mới nhìn tôi bằng ánh mắt bình thường rồi. Nên giờ tôi vẫn chưa quen–”
“Ôi trời, câu chuyện cảm động quá… Chúng ta đi được chưa?”
Merrill, nhẹ nhàng gạt đi câu chuyện sướt mướt của Walm, bắt đầu di chuyển đến phòng chuyển tiếp.
Sẽ rất lâu nữa Walm mới có thể quay trở lại mặt đất. Khi nghĩ về chuyện đó, trong tâm trí cậu bỗng xuất hiện một cảm giác khó chịu. Như thể có gì đó đang cố giật cậu về sau. Quay phắt lại, cậu nhận ra cảm giác đó xuất phát từ quầy lễ tân.
Đó là Lisi, lễ tân của nơi này, đang dõi theo bóng lưng của Walm với vẻ lo lắng.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lisi tạm dừng việc của mình và giơ tay lên. Ánh nắng chiếu qua cửa kính trên trần làm chiếc vòng tay bạc trên cổ tay cô ấy sáng lên.
Walm đáp lại bằng cách giơ tay trái lên. Cậu vẫn chưa cảm ơn cô ấy vì đã giúp mình tìm được tổ đội hiện tại. Và ngay cả việc sử dụng hố đen nơi đây cũng có dính líu đến Lisi. Cô ấy đã giúp giải quyết rất nhiều vấn đề mà Walm đã gặp phải. Vì thế, cậu nghĩ rằng bản thân nên tìm thời gian rảnh để có thể cảm ơn cô một cách tử tế.
“Walm, nhanh lên nào, không là bị bỏ lại phía sau đấy.”
“À xin lỗi. Tới liền đây.”
Marianthe đưa Walm trở về thực tại khi cậu đang chìm sâu trong suy nghĩ của mình. Chuyện này chẳng khác gì việc một đứa trẻ đang bối rối được mẹ gọi tên. Ít nhất thì Walm cảm giác như vậy.
Không để những suy nghĩ vẩn vơ đánh lạc hướng bản thân thêm nữa, Walm rời mắt khỏi Lisi và bắt đầu chuyển hết sự tập trung vào những thứ mà cậu sắp phải đối mặt bên trong Mê cung.


10 Bình luận
thank trans