Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2

Chương 133

6 Bình luận - Độ dài: 2,393 từ - Cập nhật:

Merrill giơ tay về phía trần nhà để duỗi cơ thể cứng đờ của mình.

 

Việc tiếp theo sau khi tỉnh dậy là mở cửa sổ, để sự nhộn nhịp của thành phố cùng với bầu không khí bên ngoài tràn vào phòng. Âm thanh trò chuyện rôm rả như chim chóc, tiếng vó ngựa trên đá cuội, và chất giọng khàn khàn của những thương gia đang chào hàng.

 

Merrill đã sinh ra và lớn lên trong thành phố bị tường bao phủ này 18 năm, và trong suốt khoảng thời gian đó, cảnh tượng trước mặt là một trong những thứ chưa bao giờ thay đổi.

 

“Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời.”

 

Merrill kéo ghế lại, ngồi xuống và uống nước từ chiếc bình trên tủ đầu giường. Thông thường thì nước uống có thể dễ dàng được tạo ra bằng ma thuật, nhưng hiện tại cô sẽ không lãng phí cho dù đó chỉ là một lượng ma lực rất nhỏ. Vì suy cho cùng, hôm nay chính là ngày mà cả nhóm sẽ thách thức tầng đáy của Mê cung.

 

Merrill nhớ lại những ngày bên trong mê cung và nghĩ rằng tất cả những trải nghiệm trong quá khứ của bản thân đều sẽ bị đem ra thử thách.

 

Suy nghĩ về các thành viên trong nhóm, Merrill nhận thấy rằng trong số họ, sự hiện diện của người lính đánh mới gia nhập đối với cô đang ngày càng lớn dần cả trong lẫn ngoài mê cung.

 

Cuộc chạm trán đầu tiên với đối phương diễn ra tại một tầng hạng trung bên trong Mê cung. Merrill, bị thu hút bởi một sự xuất hiện hiếm thấy, một người dám đơn độc thách thức mê cung, và thậm chí còn xuống được những tầng hạng trung, đây cũng là lần đầu cô biết đến sự tồn tại của người đàn ông đó.

 

Tình cờ thay, khi Merrill liếc nhìn đối phương, điều đó lại khiến cô rùng mình.

 

Tuy không thể mô tả được chính xác khí chất tỏa ra từ người lính đánh thuê đó. Nhưng từ đó Merrill cũng có thể cảm nhận được một sức mạnh dữ dội, đồng thời, đối phương cũng toát lên một vẻ suy đồi và chối bỏ. Merrill cảm giác rằng người đàn ông giống như một con sói bị bỏ đói.

 

Lần tiếp theo khi hội ngộ với người lính đánh thuê đó là giữa một biển máu.

 

Cơ thể của người lính đánh thuê, người vừa tham gia vào một trận chiến sống còn với tổ đội lâu đời nhất của hội, trông không khác gì một mớ hổ lốn, và thế mà cơ thể đó vẫn có thể tiếp tục di chuyển trong khi thổ huyết liên tục. Lạ thay, đôi mắt vàng kim của đối phương, thứ tuy trông rất đục ngầu, tăm tối, như thể đã mất đi sức sống, lại trần đầy ý chí chiến đấu. Nếu Merrill không can thiệp vào và tranh cãi với Fausto, cả hai bên chắc chắn sẽ chiến đấu cho đến khi một trong hai hoàn toàn bị tiêu diệt.

 

Merrill nhận thấy rằng người lính đánh thuê này chính là mảnh ghép còn thiếu mà bản thân đang tìm kiếm bấy lâu nay, một tiên phong đầy vững chắc.

 

Nói đến tính toán sai lầm, thì việc người lính đánh thuê ngay lập tức nhảy vào mê cung sau khi vừa được hội trả tự do là điều mà cô không thể nào lường trước được. Vì ngay cả những kẻ cuồng mê cung cũng sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian sau khi phải trải qua sự kiện như thế. Tuy nhiên, cuối cùng thì đối phương vẫn là một biến số khó lường.

 

May mắn thay, đích đến của người đàn ông đó vẫn y như trước. Và vì thế nên Merrill, cùng với tổ đội của mình đã lao vào mê cung nhằm bắt kịp đối phương.

 

Dự đoán của cô đã đúng. Ngay cả những mạo hiểm giả cấp cao thì cũng phải chuẩn bị cẩn thận và từ từ tiến bước ở những tầng khó hơn, huống chi là một con sói đơn độc. Cuối cùng, người lính đánh thuê đã có thể được trông thấy ngay trong một căn phòng an toàn.

 

Từ bên ngoài nhìn vào, thì Merrill, người đã giả vờ tình cờ gặp được người lính đánh thuê đó và cố thuyết phục anh ta vào nhóm hẳn phải trông rất buồn cười. Bởi vì mặc dù không có chút kinh nghiệm tình trường nào, Merrill vẫn cố thuyết phục đối phương theo cách đó. Ít nhất thì ý định của cô là vậy.

 

Nhưng dù tốt hay xấu, ý định của Merrill đã bị phá hỏng khi nhóm người lùn không biết đọc bầu không khí kia chen vào. Mọi chuyện khi đó khó xử đến mức Merrill suýt nữa đã phải ổn định bản thân lại bằng cách đập đầu vào tường.

 

Merrill, bằng một cách nào đó đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, và dẫn dụ được đối phương đến một địa điểm quen thuộc hơn. May mắn thay, mục tiêu của cả hai phía trùng khớp với nhau, và nhờ đó tổ đội của cô đã có được mảnh ghép cuối cùng.

 

Trong những lần thử sức bên dưới mê cung sau đó, những gì mà Walm thể hiện còn tốt hơn cô mong đợi.

 

Walm cho thấy khả năng trấn áp và khống chế kẻ địch bằng ma thuật lửa và gió trước khi tiếp cận để tung đòn kết liễu. Ngay cả khi phải cận chiến, anh ta vẫn có thể khéo léo dùng kích của mình để giữ địch ở khoảng cách xa, thể hiện kinh nghiệm thực chiến dồi dào của mình. Và hơn nữa, khi gặp đối thủ khó nhằn, anh ta có thể áp đảo chúng bằng sức mạnh tàn bạo của《Strike》.

 

Chứng kiến màn trình diễn đó, Merrill vô cùng kinh ngạc, và sự kinh ngạc đó chỉ tiếp tục tăng lên sau khi nghe Walm nói về việc nếu như mắt không bị gì, anh ta còn có thể sử dụng một kỹ năng diện rộng mạnh mẽ hơn nữa.

 

Thời gian trôi qua, ấn tượng của Merrill về Walm cũng đã thay đổi. Đặc biệt là khi chứng kiến thấy sự hòa đồng giữa Walm và những thành viên khác trong nhóm. Anh ta đôi khi cũng biết pha những câu đùa dở tệ để duy trì mối quan hệ giữa bản thân và những người khác. Ngay cả với Hari. 

 

Merrill bắt đầu nghi ngờ rằng cảm giác xa cách mà Walm toát ra cũng như việc lảng tránh người lạ là do thảm hoạ đã giáng xuống đầu những quốc gia phương bắc. Tất nhiên, tất cả những chuyện đó chỉ là phỏng đoán của Merrill. Mặc dù được Hội khen ngợi và đặt cho cái tên Trimagitack, thì thực tế Merrill vẫn không hề có chút kinh nghiệm nào trên chiến trường. Vì thế, cô không cho phép bản thân tuỳ tiện đào sâu hơn về quá khứ của đối phương, cho dù có tò mò đến mức nào.

 

Bây giờ thì điều quan trọng nhất là nhóm cô đã có được Walm, người đủ mạnh và chín chắn để đảm đương vai trò tiên phong cũng như trung vệ, giúp cho Merrill có thể bảo toàn thêm ma lực của mình. Vì kỹ năng giúp cho Merrill đạt được biệt danh của mình tốn đến tận một nửa ma lực để sử dụng. Và gần như chắc chắn rằng tầng cuối cùng của mê cung sẽ có một thứ gì đó rất to lớn và mạnh mẽ. Lượng ma lực mà Merrill tiết kiệm được sẽ là mấu chốt của chuyến thám hiểm lần này.

 

“Ô, OHHHHH, HHHAAAA!!”

 

“Hả? Walm?!”

 

Merrill, người đang chìm trong suy nghĩ, nghe thấy tiếng la hét. Và rõ ràng, chủ nhân của giọng nói đó chính là Walm.

 

Merrill nhanh chóng nhảy ra hành lang và thấy Marianthe lẫn Yuna đều đã ra khỏi phòng của mình. Hai thành viên vẫn chưa xuất hiện là Walm và Hari. Vì vẫn còn phòng trống bên trong căn nhà được cả nhóm thuê, nên Walm, người đã trở thành thành viên của nhóm, cũng đã bắt đầu đến ở chung với mọi người.

 

“Hari và Walm đâu rồi!?”

 

“K-không, không thể nào, anh ta cuối cùng cũng đã làm chuyện đó rồi sao!?”

 

Giọng Marianthe run rẩy. Đây là tình huống mà mà cô thậm chí còn chẳng dám nói đùa. Ngay cả Yuna, người rất ít khi để lộ cảm xúc, cũng bắt đầu trở nên bất an.

 

Merrill cảm thấy bồn chồn, nhưng với tư cách là thủ lĩnh của nhóm, cô phải tìm cho ra sự thật. Vậy nên, Merrill từ từ đẩy cánh cửa dẫn đến phòng của Walm vào.

 

Không hiểu sao, bản lề và ván sàn lại kêu cót két hơn bình thường, làm cô ù hết cả tai.

 

Khi cả ba dần hé mắt ra, họ thấy hai người đàn ông đang quấn lấy nhau và lăn lộn trên sàn, tạo ra những tiếng động lớn mỗi ra va đập vào vật dụng trong phòng. Ý thức của Merrill bỗng lang thang về một nơi xa xăm trong giây lát. Trước khi bị tiếng hét của Marianthe kéo về thực tại.

 

Về phần Yuna, thì cô không thể kiềm chế được và há hốc mồm ra.

 

“R-rốt cuộc thì hai người đang làm gì vậy?!!”

 

“Ugh, khôngggg, uuugghhh. Cứu tôi với! Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

 

Hari bác bỏ những lời buộc tôi đang nhắm về phía mình, nhưng dường như chẳng ai muốn đứng về phía anh ta cả. Cả ba vị khán giả đứng nhìn nhau rồi nghĩ cách để dọn dẹp mớ hỗn độn này.

 

“Ôi, ôi, ý thức tôi, đang mất, dần.”

 

Nghe giọng nói đầy đau khổ của Hari, Merrill cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, tay phải của Walm đang quấn quanh cổ của Hari trong khi đề tay trái của anh ta xuống phía sau gáy.

 

Ý thức của Hari dần tan biến đi khi tiếp tục bị siết cổ.

 

“Walm, dừng lại đi!”

 

“Cứ tiếp tục như thế, thì ngay cả Hari cũng sẽ chết đấy, anh biết chứ?!”

 

Merrill và Marianthe vội vàng chạy đến và kéo hai người ra xa khỏi nhau.

 

Walm cuối cùng đã lấy lại được bình tĩnh, và Hari, người sau khi hít một hơi thật sâu thì ngồi bệt xuống. Còn Merrill, người vừa sáng sớm đã có thêm một cơn đau đầu, bắt đầu hỏi chuyện.

 

“Ờm, thế thì, chuyện gì đã xảy ra? Bắt đầu với Walm đi.”

 

Bị Merrill thúc giục, Walm ngượng ngùng bắt đầu giải thích.

 

“Khi tôi tỉnh dậy, mặt Hari đã chình ình ngay trước mắt tôi, nên trong lúc ngạc nhiên và sợ hãi, tôi không thể không bóp cổ anh ta.”

 

“Có tội!! Quả nhiên là tên bần tăng này cố ý làm vậy!!”

 

“Hari, anh…”

 

Marianthe thì ngay lập tức lên tiếng trách móc, còn Merrill thì nghẹn ngào không nói nên lời.

 

Hari vội vàng xin lỗi.

 

“Đó chỉ là hiểu lầm. Khi nghe thấy tiếng động bên trong phòng Walm, thì tôi đã tiến vào, thấy cậu ta nằm rên rỉ như thế, tôi biết chắc là do Walm đã gặp ác mộng, thế nên tôi đã lay câu ta dậy.”

 

Nghe lời giải thích trên, Merrill và những người khác thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc, cả ba đều tức giận vì một việc thế lại xảy ra vào buổi sáng quan trọng như hôm nay.

 

“....Cũng đúng, Walm thường hay rên rỉ trong khi ngủ.”

 

“Nhưng anh cũng phải giữ một khoảng cách nhất định khi làm như vậy chứ, ai lại đi áp sát đến vậy chỉ để đánh thức một người? Và Walm nữa, bóp cổ người khác ngay lập tức là đi quá xa rồi đấy.”

 

Hai người đàn ông bị ép ngồi xuống sàn và cúi đầu xin lỗi chân thành.

 

“”Tôi xin lỗi. Tôi đã gây náo động một cách thừa thãi. Lần sau, tôi sẽ chú ý đến khoảng cách hơn. Cơ thể tôi lúc đó vô tình chúi về phía trước. Chứ tôi rất chắc chắn là bản thân mình vẫn còn tự chủ được.”

 

“Tôi thì là do phản xạ có điều kiện, và vì thế cơ thể tôi tự động di chuyển. Rất xin lỗi.”

 

Merrill cảm thấy hơi bối rối trước lời xin lỗi của Hari, nhưng tạm thời, có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết. Nếu có chuyện gì tồi tệ hơn nữa xảy ra thì chắc chắn cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải tán tổ đội này. Và đó sẽ là trò đùa tệ nhất năm, nhất là khi hôm nay là ngày mà cả nhóm sẽ nhắm đến đấy của Mê cung và trở thành những kẻ chinh phục tiếp theo.

 

“...Tôi đói.”

 

Giọng nói yếu ớt của Yuna khiến Merrill mệt mỏi mỉm cười.

 

“Fufufu, đúng rồi. Chúng ta đi ăn sáng nào. Dù gì hôm nay cũng là ngày quan trọng mà. Chà chà, tôi rất mừng vì tất cả chỉ là hiểu thôi đấy.”

 

“Nói chí phải. Tôi cứ tưởng là có biến lớn rồi cơ. Nhưng mà, kỹ thuật siết cổ đó cũng hiệu quả với Hari đấy nhỉ? Tôi sẽ cố để ghi nhớ nó.”

 

Khi cả nhóm tiến ra hành lang, Marianthe bắt đầu diễn tập kỹ thuật siết cổ của Walm. Dĩ nhiên, Merrill vẫn chưa thể thả lỏng, nhưng ít nhất thì thêm một biến cố nữa đã qua đi. Và vì mọi chuyện xảy ra trước khi cả nhóm xuống mê cung, nên Merrill rất ơn về điều đó. Thế nhưng, Merrill không đem chuyện này ra để nói với bất kỳ ai mà thay vào đó, giữ kín nó trong lòng.

 

Cảm nhận làn gió và nắng ấm tràn vào qua khung cửa sổ, Merrill lại một lần nữa nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời để chinh phục Mê cung.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Lẽ ra từ tập này do kể từ góc nhìn của Merrill chứ không phải là anh main đụt nhà ta nên mình mới biết được giới tính đúng của Merrill(thực tế thì chẳng ai giấu ai cả chỉ là do main hơi chậm về mấy thứ ngoài chiến đấu thôi), thế mà ở chap trước trans lỡ spoil 1 tí, sr mọi người
Xem thêm