Chapter 2

Chương 149

Chương 149

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Thành phố Mê cung đã thay đổi một cách chóng mặt. Và điều này tất nhiên cũng đã ảnh hưởng đến những cư dân sống bên trong nó.

 

Một trong số đó là Peyrouse, người vừa bất ngờ thở dài trong sự mệt mỏi, như thể vừa phải tự thoát thân ra khỏi một vũng bùn sâu.

 

Việc khám phá Mê cung thường yêu cầu người thách thức phải ngủ lại bên trong hoặc chiến đấu liên tục cả ngày lẫn đêm. Không phải là Peyrouse đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cậu tự tin rằng mình có thể kham được việc phải chiến đấu liên tục trong một ngày nếu như bản thân khéo léo hơn một chút.

 

Nhưng giờ đây, suy nghĩ này đã sụp đổ hoàn toàn. Mặc dù chỉ mới chiến đấu được khoảng một tiếng, chân của cậu đã trở nên nặng trĩu như thể đang bị mắc kẹt trong đầm lầy trong khi tay thì mất luôn cảm giác như thể không còn máu lưu thông qua nữa.

 

Trong tay cậu là một thanh kiếm dính đầy máu, rung lên cầm cập như thể đang muốn chứng minh sự tồn tại của mình sau khi đã chém hạ rất nhiều kẻ địch. Những tên Ghoul mà Peyrouse vừa giết giờ đang nằm la liệt trên con đường lát đá, thứ mà hiện giờ đang la liệt vô số xác chết.

 

Ghoul là loại ma vật mà Peyrouse đã có kha khá kinh nghiệm đối đầu do nhiều lần chạm trán bên trong Mê cung. Tuy nhiên, chỉ cần trên chúng mang theo những khuôn mặt quen thuộc, cũng đủ để khiến cơ thể và tâm trí cậu cứng đờ vì căng thẳng.

 

Từ những mạo hiểm giả mà Peyrouse hay chào hỏi khi gặp nhau trên đường, đến cả ông lão luôn mắng mỏ cậu bằng chất giọng khàn khàn của mình giờ cũng đã biến thành Undead và tấn công cậu.

 

Thực tại rất khắc nghiệt. Peyrouse vì thế không có thời gian để than khóc. Cậu phải tiếp tục vung kiếm để sống sót.

 

Ngay cả vào lúc này, một tên Undead khác đã bắt đầu tiếp cận Peyrouse. Cậu vung kiếm từ dưới lên, cắt phăng chi của đối phương ra khỏi khuỷu tay.

 

Thứ từng là người chủ trọ của cậu cách đây không lâu vẫn không ngừng gào thét.

 

Peyrouse cúi thấp đầu để cho cánh tay vừa bị cụt của kẻ địch đơn giản là lướt ngang qua. Vì đòn tấn công vừa rồi là vô ích, tên Ghoul cố gắng quay người lại.

 

Peyrouse nhanh chóng dùng một chân làm trụ rồi xoay người lại, vung kiếm theo chiều ngang. Lưỡi kiếm chém xuyên qua cổ họng, cắt đứt tủy sống khiến cho đối phương loạng choạng và ngã xuống.

 

Không chút chậm trễ, kẻ địch tiếp theo ngay lập tức lấp đầy chỗ trống. Lần này, đối thủ là một kẻ khó nhằn hơn, vì khi còn sống tên Ghoul này từng là một mạo hiểm giả.

 

Tên Undead cố gắng tấn công một cách dồn dập. Những Peyrouse đã dùng kiếm để chặn lại, cùng lúc đó, hai ngọn giáo từ cả hai bên đâm từ sau đến xuyên thẳng qua kẻ địch. Đòn tấn công vừa rồi là đến từ đồng đội của cậu, Leake và Matthio.

 

“Nó bị khống chế rồi!!”

 

“Giết nó ngay!”

 

Tên Undead, với hai mũi giáo cắm vào nách và cổ, vùng vẫy một cách dữ dội và dùng kiếm chém liên tục vào cán giáo nhằm cố trốn thoát khỏi tình thế hiện tại.

 

Những trước khi Peyrouse kịp ra đòn, Donna đã vung cây búa chiến của mình xuống. Vẽ một đường cong trong không khí, cây búa ấn mạnh vào đầu của kẻ địch.

 

Donna, người vừa kết liễu tên Undead, mắt vẫn dán chặt vào xác bất động.

 

Peyrouse lắc vai Donna khi nhìn về phía cô.

 

“Làm tốt lắm Donna. Cảm ơn nhé.:

 

Những người đồng đội trẻ tuổi của Peyrouse đã không thể chuẩn bị trước tinh thần cho đợt hỗn loạn bất ngờ này, và hiện tại họ đang rất dao động. Vì vậy cậu phải làm mọi thứ có thể trong khả năng của mình với tư cách là một người không có chút kinh nghiệm nào trên một chiến trường mà chính cậu cũng không rõ bản thân phải làm gì.

 

“Cuối cùng thì, chúng ta cũng đã dọn dẹp xong khu vực này rồi.”

 

Sau khi theo lệnh triệu tập đến một cơ sở liên quan đến Mê cung, nhóm của Peyrouse được giao cho nhiệm vụ bảo vệ cổng thành vào cùng với quân đồn trú và các mạo hiểm giả khác. Ngay từ ban đầu, tổng số lượng Undead đã thấp hơn kha khá so với báo cáo, và lực lượng vũ trang không rõ danh tính vốn đang chiếm cổng cũng đã biến mất. Mọi người đều lo ngại rằng có thể kẻ địch đang giăng bẫy và chờ phục kích, nhưng cuối cùng thì, nỗi lo lắng của tất cả cũng chỉ là điều thừa thãi.

 

Ngay sau dọn dẹp xong khu vực, một tiếng còi vang lên báo hiệu cho việc hội quân.

 

Peyrouse quay trở lại địa điểm hẹn trước trong khi quan sát những cửa hàng và nhà cửa đổ nát ở hai bên đường. Nhìn xung quanh, cậu có thể thấy quân số phe đồng minh đã giảm đi một phần. Chỉ vì tổ đội của cậu có thể trở về toàn vẹn không có nghĩa những người khác cũng được may mắn như vậy.

 

Cắn má trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, Peyrouse dẫn đồng đội đến gặp người đứng đầu của lực lượng này, vị chỉ huy 100 người. Cậu phải báo cáo lại thông tin về khu vực mà nhóm mình phụ trách. May mắn thay, cậu không phải tìm kiếm lâu.

 

Cùng với vài binh sĩ, vị chỉ huy nhìn chằm chằm xuống đất. Hay đúng hơn là cái xác nằm ngay tại đó, hướng mắt về thứ đang thu hút sự chú ý của đối phương, Peyrouse thốt lên một tiếng khàn khàn.

 

“...Ông Fausto.”

 

Cá nhân từng là người hướng dẫn của hội mạo hiểm giả. Bị treo thưởng sau khi bị phát hiện ra là một kẻ săn người. Nhưng giờ đây, thi thể của ông ta đang nằm bất lực trên mặt đất. Cổ họng bị cắt, cơ thể chằng chịt vết chém. Một số bộ phận bị thiêu rụi. Có khả năng ông ta cũng có liên quan đến sự cố này. Kẻ tội đồ lớn đã phản bội Thành phố Mê cung, một kẻ đáng bị căm ghét.

 

Điều này có thể là sự thật, nhưng Peyrouse vẫn không thể hoàn toàn ghét Fausto. Cậu thường hay nhớ lại về việc bản thân đã bị choáng ngợp đến mức nào bởi những bài huấn luyện của Fausto vào những ngày đầu. Tất nhiên, những kiến thức cơ bản về kiếm thuật cũng như chuyển động cơ thể mà cậu sử dụng hiện tại phần lớn đều bắt nguồn từ những bài dạy của Fausto.

 

Không thể chịu đựng nổi, Peyrouse chỉ có thể đứng im. Trong khi đó, vị chỉ huy 100 người bắt đầu tỏ vẻ khinh miệt đối với cái xác trước mặt mình.

 

“Hắn ta nằm trong số những kẻ tấn công. Tàn dư của Gia tộc Gundor mục ruỗng. Những bóng ma bị bỏ lại theo thời gian giờ đã trở lại để huỷ hoại thành phố này!”

 

Vị chỉ huy 100 người khạc nhổ và đá vào cái xác. Không ai ngăn cản, nhưng cũng không ai làm theo.

 

Peyrouse chỉ có thể đứng nhìn.

 

“Sau khi cuộc tấn công này được dập tắt, cái xác này sẽ bị đem ra phơi bày. Không được phá huỷ khuôn mặt của nó, nó sẽ được đem ra làm gương!! Chẳng mấy chốc nữa sự hỗn loạn này sẽ chấm dứt. Quân tiếp viện từ phía biên giới đã đến. Chúng ta sẽ tiến hành trấn áp toà lâu đài hoàng gia cũ. Và tiêu diệt toàn bộ kẻ thù!! ĐI THÔI!!!”

 

Vị chỉ huy 100 người khích lệ tinh thần binh lính và các mạo hiểm giả trong khi đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.

 

Trong khi Peyrouse lắng nghe, cậu cảm giác như thể có ai đó đang giật tóc mình từ phía sau. Khi quay đầu nhìn lại, cậu thấy đôi mắt của cái xác đang nhìn chằm chằm vào mình. Thậm chí cậu còn có thể trông thấy những ngón tay bị bỏng của cái xác khẽ nhúc nhích.

 

“Này, nó vừa chuyển động à?”

 

Peyrouse, người đang run rẩy và bối rối, không thể truyền đạt chính xác ý bản thân muốn nói. Leake yêu cầu cậu giải thích chi tiết hơn.

 

“Hả? Là sao?”

 

“Cái xác, Fausto…”

 

Peyrouse dụi mắt, nghi ngờ rằng bản thân có thể chỉ nhầm lẫn do mệt mỏi mà thôi. Khi mở mắt ra lần nữa, thì cái xác đã đứng thẳng dậy. 

 

Ngay cả Leake và Donna ở gần đó cũng quên cả thở vì sốc.

 

“PHÍA SAU!!!”

 

Vị chỉ huy 100 người vung kiếm cùng lúc với tiếng thét kinh hoàng của Peyrouse.

 

Đó là một chuyển động hết sức sắc bén, những cánh tay cháy đen đã vươn ra và tóm lấy cổ của vị chỉ huy, và bóp nát nó như một thanh kẹo.

 

Kẻ lẽ ra đã chết… gầm lên.

 

“Vãn, chưa, kếch, thút, ĐÂUUUU!!!”

 

Toàn bộ cơ thể bị bỏng và cháy xém một phần, phần cổ bị cắt một đường sâu khiến cho đầu không thể được giữ thẳng phía bên trên được nữa. Nếu là con người, thì chắc chắn đối phương không thể nào còn sống được.

 

Khi những binh sĩ xung quanh lao đến, thì da của Fausto như nứt và rơi xuống, theo sau đó là một thứ vật chất đen kịt trào ra từ phái bên trong.

 

Một trong những binh sĩ đoán ra được danh tính của thứ sinh vật vừa xuất hiện.

 

“Đ-đó là một “Ghost Knight”!!”

 

Biến thành Undead sau khi chết. Nằm trong số những sinh vật Undead thượng đẳng hơn, Ghost Knight là một kẻ địch đặc biệt khó nhằn. Một ma vật được cho là vẫn giữ lại được những kỹ năng mạnh mẽ mà bản thân sở hữu khi còn sống.

 

Ngọn giáo hoà vào làm một với cánh tay của tên Ghost Knight vung lên một cách thản nhiên. Chỉ mới như thế, nửa thân trên của một binh sĩ cầm kiếm đang lao vào đã bị xoá sổ.

 

“KHUMMM, c,ó, thừi, giang, ngỉ. Tạp, luyện, đúngiờ. Cho, tathấy, nhữn, gì, các, ngưi, làm, đựt. Mạo, hiểm, GIIIIiiiẢẢẢẢẢẢ!!!”

 

Tên Ghost Knight gầm lên những tiếng khó hiểu.

 

Một binh sĩ khi trông thấy sơ hở liền đâm giáo vào từ phía sau, trong khi một mạo hiểm giả khác đâm kiếm vào từ phía mạn sườn. Tên Ghost Knight, như thể bản thân là một hiệp sĩ khoác trên mình một bộ giáp bóng loáng, di chuyển cánh tay.

 

Trong giây lát, một đường đen thoáng hiện lên trong tay đối phương. Danh tính thực sự của nó là một ngọn giáo.

 

Người binh sĩ bị hất tung lên trời như không có gì, còn người mạo hiểm giả thì bị đâm thủng ngực.

 

Trước sức mạnh áp đảo đó, mặt của Peyrouse căng cứng.

 

Những binh sĩ và mạo hiểm giả sống bằng nghề thô bạo đang bị giẫm đạp như kiến. Khi ngọn giáo tiếp tục được vung sang một bên, một mũi tên dễ dàng bị đánh rơi xuống đất.

 

Tất nhiên, Peyrouse, người đang ở gần đó, không thể không bị vạ lây.

 

Tiếp theo, một binh sĩ bị đập sầm xuống mặt đất sau ngọn giáo đó được vung. Peyrouse không nói nên lời, nhưng cậu đã lập tức hạ thấp cơ thể và giơ chặt kiếm trên quá đầu để phòng thủ. Chỉ trong chốc lát, một cơn đau âm it chạy dọc cơ thể cậu. Mũi giáo, thứ mà đáng lẽ ra đã đâm xuyên qua đầu cậu, cuối cùng lại chỉ sượt qua mục tiêu của mình. Tay cậu tê cứng vì rung chấn, còn thanh kiếm thì bay về phía sau một cách mất kiểm soát. 

 

“Ta sẽ không để ngươi làm vậy!”

 

“Peyrouse, nhanh lên–!”

 

Các thành viên trong nhóm tiến lại gần với vũ khí trong tay nhằm bảo vệ cậu, nhưng tên Ghost Knight không hề có dầu hiệu gì là sẽ chùn bước.

 

Peyrouse gọi đồng đội của mình.

 

“Không. Lùi lại ngay!!”

 

Một đường đen xuất hiện trong không khí. Ngọn giáo đen của Ghost Knight vung mạnh đến từ phía mạn sườn, không cho cậu cơ hội để phản công.

 

Peyrouse khoanh tay lại và đứng một cách hiên ngang, hy vọng rằng ít nhất bản thân có thể làm lá chắn cho đồng đội của mình, nhưng đòn tấn công mà sẽ đánh nát cơ thể cậu đã không diễn ra. Thay vào đó, thứ cậu nghe thấy là âm thanh hai luồng ma lực va chạm vào nhau. Một chiếc rìu đã chen vào và chặn đứng ngọn giáo.

 

“Kah, đau quá, chết tiệt!! Thứ quái vật này là cái quỷ gì vậy?!!”

 

Một giọng nói khàn khàn, mang vẻ say xỉn vang lên.

 

Đó là những người lùn, lực lượng chủ chốt của tổ đội do Liên minh Rừng rậm, một trong ba cường quốc, cử đến Mê cung này, và họ đã đến kịp lúc để cứu Peyrouse và nhóm của cậu.

 

“Ngọn giáo và mùi hương này… là Fausto!!”

 

Vị thú nhân duy nhất trong nhóm toàn là người lùn đoán ra được danh tính thực sự của tên ma vật trước mặt.

 

“Hừ, chỉ cần nhìn chuyển động là đủ để biết rồi!!”

 

“Ta không biết rằng ngươi có dã tâm lớn đến thế nào khi còn sống, nhưng liệu nó có đủ để khiến ngươi phải xuống đến mức độ phải trở thành ma vật như thế này không?”

 

Tên Ghost Knight bắt đầu vào tư thế thủ quen thuộc. Khi Fausto vẫn còn là người hướng dẫn, ông ta đã từng dùng tư thế này khi muốn nghiêm túc dạy dỗ lại một Leake thích tống tiền người khác. Diện mạo của đối phương có thể đã thay đổi, nhưng phán đoán của Peyrouse vẫn không thể nào sai được.

 

“Đúng là trông ngươi không giống như một thằng đần chỉ biết vung gậy lung tung.”

 

“Haha, cuối cùng cũng có một đối thủ xứng tầm.”

 

Một vài người lùn thì nhún chiếc vai như đá tảng của mình, trong khi số còn lại thì bắt đầu nắn bóp và siết chặt nắm tay.

 

“Tất cả sẵn sàng. Chúng ta sẽ săn một Ghost Knight!”

 

Một trong số những người lùn hét lên, giơ cao chiếc rìu được bao bọc trong ma lực và lắc bộ râu rậm rạp của mình.

 

Tên Ghost Knight nhanh chóng đáp trả bằng cách vung giáo.

 

Báo hiệu cho một trận chiến sinh tử sắp diễn ra, màn thứ hai trong phần mở đầu của vở kịch chính thức bắt đầu.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!