Rất nhiều người đang chen chúc trong đại sảnh, nơi mà ngay cả các quan chức cấp cao của hội cũng không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng vào. Ngoài họ hàng của hầu tước và những quan chức cấp cao của hội, ngay cả những quý tộc nhỏ lẻ từ những khu vực lân cận và các thương gia lớn, cũng đang tụ tập tại đây để có thể tạo dựng mối quan hệ với nhân vật chính của buổi lễ lần này.
Các nhân viên của hội, bao gồm cả Lisi, người mà Walm mang ơn, đang bận rộn đến tối mặt để tiếp khách. Suy cho cùng thì, tất cả những người đang xuất hiện ở đây đều là quý tộc hoặc tai to mặt lớn khác. Dù chỉ một chút bất cẩn trong cách xử sự cũng không được… đúng hơn là tuyệt đối không được phép. Tuy nhiên, các nhân viên đã hoàn thành rất tốt phần việc của mình và thành công chuẩn bị cho sự kiện sắp tới đúng giờ.
Không có việc gì khác để làm, Walm thận trọng quan sát diễn biến của buổi lễ từ một góc.
Dần dà, Walm thầm khen ngợi sự chăm chỉ và khéo léo của những nhân viên hội, nhưng rồi cậu lại chuyển sang suy nghĩ khác. Tại sao? Cậu được sắp xếp vào một chỗ ngồi chỉ cách hàng ghế đầu vài hàng. Trái ngược với một Walm trông khá rệu rã, tất cả những người đang ngồi xung quanh cậu đều ăn mặc một cách rất sang trọng và quý phái. Ngoại trừ lực lượng an ninh ra, chỉ có mỗi Walm và một vài mạo hiểm giả ở đây là mặc giáp. Và thú thật thì bộ giáp này là trang phục đàng hoàng nhất mà cậu sở hữu. Nếu như nó không được sửa chữa kịp lúc, chắc hẳn lính canh xung quanh sẽ tưởng lầm cậu là một tên dân thường bằng một cách nào đó đã lẻn vào đây.
Trái ngược với vẻ hào nhoáng của những vị khách tham dự, anh ninh của buổi lễ, nơi những khuôn mặt lớn đang tụ họp, lại rất nghiêm ngặt. Ngoại trừ những người hầu và lính canh của những người tham gia, tất cả vũ khí đều được hội giữ và quản lý.
Ngay cả Walm cô đơn, không mang theo một món vũ khí nào bên mình, cũng không cảm thấy chút lo lắng nào về an ninh. Cho dù là chỉ một chút. Chỉ riêng tại nơi giao lưu, số lượng binh sĩ được bố trí ở đây đã lên đến quy mô của một trung đội. Từ hành vi và cử chỉ, cậu có thể thấy được tất cả đều là những người lính tinh nhuệ được huấn luyện bài bản. Thêm vào đó, số lượng người hộ tống cũng nhiều không kém. Theo ước tính, nếu tính cả bên ngoài sảnh, thì lượng binh sĩ được huy động có thể lên đến quy mô của một đại đội.
Người đứng đầu gia tộc Hầu tước Borgia, Orfeo de Borgia, bước lên sân khấu và bắt đầu chào đón những vị khách đến tham dự. Đứng sau Hầu tước là con trai cả của ông, người kế nhiệm tiếp theo của gia tộc. Mặc dù mục đích của buổi lễ là để chúc mừng cho những người vừa giành lấy được vinh quang, nhưng rõ ràng là ông ấy muốn dùng dịp này để đặt nền móng cho người kế nhiệm tiếp theo. Có vẻ như không ai muốn lên án sự ích kỷ này của ông cả. Hơn nữa, với tư cách là người đứng đầu Thành phố Mê cung, việc thể hiện sức mạnh quân sự cũng như uy tín của mình là một điều hết sức cần thiết.
Tuy nhiên, khi bài phát biểu bắt đầu đề cập đến việc giới thiệu người đứng đầu gia tộc tiếp theo, dòng dõi gia tộc, và thậm chí là lịch sử sáng lập, thì đó lại là một câu chuyện khác. Hầu hết những người có mặt đều chăm chú lắng nghe, nhưng với Walm thì bài phát biểu đó chỉ như gió thổi ngang tai, và suýt chút nữa cậu đã phá hỏng bầu không khí. Một trong những mục đích của buổi lễ chính là giới thiệu lại những kẻ chinh phục. Tất cả những phần còn lại thì bị ảnh hưởng nặng nề bởi những người có lợi ích hiện hữu tham dự chỉ nhằm củng cố mối quan hệ của mình với gia tộc Hầu tước. Và cuối cùng, những người không có mối quan hệ nào chắc chắn sẽ tìm cách khiến cho gia tộc Hầu tước phải trở nên hứng thú với mình.
Ngay cả Walm cũng có thể dễ dàng mường tượng ra những cuộc trao đổi hết sức chóng mặt về tiền bạc, đàm phán kinh doanh và những thỏa thuận bí mật tại bữa tiệc tối sau khi buổi lễ kết thúc. Suy cho cùng thì, một người sẽ chẳng thể nào tiến xa được trong thế giới này nếu chỉ tin vào những lời ngọt ngào và sáo rỗng trong khi bản thân không làm bất kỳ điều gì.
Tai Walm bỗng nghe thấy một tiếng ho khan, như thể nó đã bị kìm nén từ lâu.
Âm thanh đó xuất phát từ một trong những người lính canh.
Walm không rõ là do đám đông xa lạ, áp lực từ những người có địa vị cao, hay do không thể chịu đựng được những cuộc trò chuyện dài hơi, mà một số hầu cận cũng như lính gác trông cực kỳ nhợt nhạt.
À phải rồi. Trong số những nhân vật cộm cán ở đây cũng có một cá nhân quan trọng từ hội mạo hiểm giả, đó chính là Phó hội trưởng Hội Mạo hiểm giả Belgana. Chắc hẳn đó là lý do. Vì nếu như ông ta không xuất hiện, thì Hầu tước chắc chắn đã là người giành được nhiều phiếu bầu nhất trong cuộc thi “Ai có bài phát biểu dài nhất” tại buổi lễ lần này. Nhưng đó cũng chỉ là hy vọng hão huyền.
Câu chuyện dài tưởng chừng như vô tận cuối cùng cũng đến hồi kết và bữa tiệc tiệc ăn mừng chiến thắng của Trimagitack, những kẻ chinh phục Mê cung mới, đã được khai mạc.
Chiếc đại phong cầm rực rỡ phát ra những âm thanh êm tai, tô điểm thêm cho buổi lễ một màu sắc hết sức lộng lẫy. Những chiếc ống của đàn, thứ gần như chạm đến trần nhà hình mái vòm của đại sảnh, tạo ra rung động lớn đến mức dạ dày cũng phải rung lên không ngừng. Cường độ của âm thanh thay đổi để hợp theo từng bước chân của những nhân vật chính trong sự kiện lần này.
Những gương mặt quen thuộc bỗng chốc hóa thành các anh hùng của một đất nước xa lạ.
“...Cho dù có là đùa, thì mình vẫn chẳng thể nào cười trước bộ dạng hiện tại của họ bây giờ.”
Dù sao thì đây cũng là một buổi lễ long trọng. Ngay cả Walm, người đã quen với những khuôn mặt ấy, cũng bị mê hoặc bởi sự uy nghiêm mà họ đang toát ra hiện giờ. Ánh sáng mặt trời chiếu qua những tấm kính màu trên trần, soi sáng con đường họ đang đi. Khá đáng khen cho bất kỳ ai nghĩ ra ý tưởng thiết kế trần nhà sao cho ánh sáng chiếu theo một hướng cụ thể tùy vào thời gian trong ngày. Walm suy đoán đó hẳn là lý do tại sao thời gian của buổi lễ lại được quản lý nghiêm ngặt đến như vậy.
Cả phần nhìn lẫn nghe đều hết sức phi thường. Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều đang đổ dồn về phía Trimagitack và Hầu tước Orfeo, những người đang đáp lại những lời chào từ họ. Vẻ ngoài thanh nhã của họ có thể khiến cả một diễn viên sân khấu nổi tiếng cũng phải ghen tị. Hầu tước thì đích thân ban tặng phước lành và hết lời khen ngợi những thành viên của Trimagitack, những người hiện đang xếp thành một hàng ngang trên sân khấu.
Và buổi lễ trao tặng huy chương với họa tiết của Crimson Grass, biểu tượng của Belgana, Thành phố Mê cung, bắt đầu.
Mái tóc và đôi mắt của Merrill vốn đã nổi bật, nhưng kèm thêm ánh nắng chan hòa cùng tấm huy chương trên ngực càng khiến cho cô thêm phần rực rỡ.
Thực sự là một khoảnh khắc huy hoàng. Khi sự phấn khích của mọi người lên đến đỉnh điểm, một lời chúc phúc… không, một tiếng động lạ bỗng vang lên.
“Âm… Âm thanh vừa rồi là gì thế?”
Một thứ âm thanh hỗn loạn và chói tai, giống như tiếng cống bị tắc nghẽn và đang trào ngược. Quá tệ hại để làm yếu tố bất ngờ cho buổi lễ. Vậy nên, nguyên nhân chắc hẳn phải là thứ gì đó khác. Nhìn cách những người lính và nhân viên đang bối rối, không thể nào đây là một phần trong kế hoạch của sự kiện cả.
Giữa đám đông đang gào thét, Walm xác định được nguồn cơn của tiếng động đó. CHỉ có một nguồn phát ra tiếng động… không, không chỉ một. Thật khó tin, nhưng âm thanh kỳ lạ đó phát ra từ cổ họng của Phó hội trưởng. Không chỉ từ ông ta, mà còn từ rất nhiều binh sĩ hộ tống, nhân viên hội và khách tham dự khác.
“Chuyện gì đang xảy ra thế? Họ đang co giật!?”
“Trước hết, chúng ta phải mang họ ra ngoài!!!”
Một binh sĩ hét lên một cách giận dữ.
Trong khi lính canh xông vào cố gắng mang nguyên nhân của vụ náo loạn này ra khỏi sảnh, những người đang co giật bỗng phát ra âm thanh đồng đều một cách kỳ lạ. Tất cả sau đó phồng lên như những quả bóng bay trước khi đồng loạt phát nổ.


5 Bình luận