Walm, cuối cùng đã quay trở về mặt đất, ngay lập tức trông thấy một nhóm lính canh khát máu trước mặt. Hoặc ít nhất trong mắt cậu đó là những gì đang xảy ra.
Merrill, người đã trở về trước, nói với Walm rằng sẽ không có nguy hiểm gì đến với cậu, nhưng như thế vẫn chưa đủ để Walm có thể lơ là cảnh giác và vì thế cậu tiếp tục thủ thế với cây kích trên tay.
“C-chúng tôi đang tay không tấc sắt đấy, cậu không thấy à!?”
“Xin hãy cất vũ khí đi.”
Kết quả, những gì đang diễn ra hiện là một Walm thương tích đầy mình chĩa vũ khí vào rất nhiều lính canh đang đến đón mình.
Walm quan sát xung quanh và trả lời một cách xúc tích nhất có thể, trong khi thầm xin lỗi Merrill trong đầu, người hiện đang không có tại đây.
“Tôi không có ý thù địch. Tôi vừa bị tấn công và chỉ đang cảnh giác.”
May mắn thay, vì máu đã đổ sẵn từ trước, nên hiện tại Walm đang cực kỳ bình tĩnh. Người duy nhất tỏ vẻ phấn khích trong tình huống vừa nãy chỉ có chiếc mặt nạ.
Walm từ từ hạ vũ khí xuống và bọc đầu nó lại bằng một chiếc bao da. Trong lúc đó, những người lính canh xung quanh cũng đã hạ thấp cảnh giác đi.
“Walm, đúng không? Một phòng riêng đã được chuẩn bị. Xin hãy đi theo chúng tôi.”
Một tuyên bố một chiều mà có vẻ như cậu không có quyền từ chối. Tuy nhiên, Walm vẫn im lặng tuân theo, một phần vì muốn cải thiện lại ấn tượng ban đầu của mình với những người lính canh này.
Hành lang dẫn từ căn phòng cậu xuất hiện đến khu vực chờ chi chít lính canh, Walm, người phải băng qua dãy hành lang đó để đến đích, không nói nên lời. Khu vực chờ, vốn đã đông người, giờ còn thêm phần hỗn loạn như thể một cuộc bạo loạn vừa mới xảy ra.
“Mở đường!! Tránh hết ra!!!”
Walm tiếp tục bị di dịch trong lúc những người lính canh đuổi đám đông đang cố đến xem. Mặc dù đã có cho mình kinh nghiệm bảo vệ những cá nhân quan trọng, Walm chưa một lần được tự mình trải nghiệm qua cảm giác đó. Hiện tại cậu có cảm giác như bản thân đang là một người cực kỳ quan trọng hoặc một tên tội phạm khét tiếng vừa bị bắt.
Khi hướng mắt về phía quầy lễ tân, các nhân viên ở đó, bao gồm cả Lisi, đều có vẻ mặt sửng sốt. Những gì vừa xảy ra với cậu hẳn đã gây gián đoạn lớn đối với công việc của họ. Một lần nữa, cậu lại khiến Lisi gắp rắc rối. Bất kể việc cô ấy có cảm thấy như thế nào đi chăng nữa, thì đó là những suy nghĩ đang vang lên trong tâm trí Walm.
Bị phơi bày ra trước vô số ánh nhìn, Walm bị dẫn sâu vào địa phận của hội, nơi mà cậu bình thường không được phép vào.
Mặc dù đã cố ấn vào vết thương và ngăn máu chảy ra bằng rào chắn ma thuật, vẫn có vài chỗ bị rỉ ra.
Walm bắt đầu cảm thấy cơ thể trở nên chậm chạp, nhưng ngay khi định phàn nàn về việc đó, thì người lính canh dẫn cậu đi cuối cùng đã dừng lại.
“Bên trong cậu sẽ được điều trị. Hành trang cứ để tôi mang giúp cho.”
Người lính canh nói. Tuy nhiên, Walm, biết rõ bản chất của lời đề nghị này là để tước đi vũ khí của mình, đã gián tiếp từ chối.
“Cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn khi có nó ở gần. Tôi sẽ tiếp tục giữ nó bên mình.”
Người lính canh cau mày trước lời của Walm, nhưng không thúc ép cậu thêm nữa.
Walm bước vào phòng, ngồi trên bàn khám và được yêu cầu cởi đồ ra trước mặt nhiều người. Không hiểu sao, cậu cứ có cảm giác bản thân hiện tại chẳng khác gì một tên biến thái thích khoe hàng hay một vũ nữ thoát y.
“Anh, đùa tôi à, bắt cậu ta đi đứng trong tình trạng đó? Chẳng lẽ cái cáng đó mang theo chỉ để trưng? Nếu không có rào chắn ma thuật thì cậu ta đã chết vì mất máu trước khi bước chân vào căn phòng này rồi.”
May mắn thay, có vẻ như vị trị liệu sư này tỏ ra trung lập và ghê tởm những người lính canh đã để Walm đi bộ đến tận đây.
Walm muốn vỗ tay, nhưng cậu không muốn làm xấu đi hình ảnh của mình thêm nữa, nên đã kìm lại.
Chẩn đoán kết hợp với sờ nắn đã khiến cho từng vết thương ở trên khắp cơ thể lộ ra. Và không chỉ ở mỗi bên ngoài, trong cơ thể cậu cũng tệ không kém khi nhiều chiếc xương sườn đã bị gãy mặc dù trong suốt trận chiến cậu đều luôn mặc giáp. Rõ ràng là không chỉ có Fausto mà cả những tên đồng đội của hắn đều có khả năng phá huỷ cơ thể con người một cách cực kỳ khéo léo.
Phép thuật trị liệu đã được sử dụng, và cơn đau nhanh chóng biến mất vào được thay thế bởi một cảm giác ấm áp. Tuy nhiên, vẫn không thể nói là vết thương đã lành hẳn, nếu di chuyển một cách bất cẩn, những vết thương vừa đóng có thể sẽ hở ra lại.
Sau khi điều trị, Walm muốn đầu hàng trước sự mệt mỏi của mình và nghỉ ngơi, nhưng thứ chờ đợi tiếp theo là một buổi tra hỏi được thực hiện bởi những nhân viên của hội.
Trận chiến đã diễn ra như thế nào, lịch sử tiếp xúc với Fausto và đôi khi những câu hỏi tương tự như thế được lặp lại. Đến mức Walm cũng phải phát ngấy với sự dai dẳng của họ. Những gì xảy ra thì đã xảy ra, cho dù những câu hỏi được đề ra được thúc đẩy bởi những lý do chính đáng, thì nếu bị thúc đẩy quá mức chúng sẽ lại lang mang sang những chủ đề không chút dính dáng, chẳng hạn như về sở thích tình dục của cậu hay số đo ba vòng. Tất nhiên là cậu sẽ giữ im lặng nếu như bị hỏi những câu đó.
Sau một tiếng, buổi hỏi cung cuối cùng cũng đã kết thúc và Walm đã có thể về phòng và nghỉ ngơi, mặc dù sẽ bị giám sát. Cậu đưa cốc nước lên miệng để giải khát và phì ra làn khói tím từ điếu thuốc. Mọi chuyển động đều sẽ thu hút sự chú ý, và mặc dù được phép sử dụng ma thuật để châm thuốc, những người lính canh xung quanh vẫn khá căng thẳng. Không phải là cậu không bận tâm về việc này. Nhưng có lẽ tình huống hiện tại mà cậu đang trải qua cứ như thể bản thân là một con vật hiếm trong sở thú, ít nhất thì cậu không phải lo về việc thiếu khán giả.
Nửa tiếng sau, cánh cửa đóng kín được mở ra. Walm không biết danh tính của người đàn ông vừa bước vào phòng. Tuy nhiên, tờ giấy mà anh ta đang cầm ghi rõ đầy đủ thông tin từ cuộc phỏng vấn vừa rồi. Đối phương rất to tướng và phần bụng phình bự ra rất rõ. Bộ đồng phục khoác trên mình được đặt may riêng với chất lượng rất tốt cùng với tấm giáp ngực bóng loáng cho thấy người đàn ông này là một nhân viên cấp cao của hội.
Như để xác nhận nghi vấn của Walm, người đàn ông này có một hầu cận đi sau và bước vào phòng với một cử chỉ đầy ngạo mạn như thể để khẳng định lại vị thế của mình. Nếu là một người có thẩm quyền thấp thì đối phương có thể đã cư xử bình thường hơn.
“Tôi là Raphael, phó trưởng của Hiệp hội Mạo hiểm giả chi nhánh Belgana này. Trong thời gian hội trưởng vắng mặt, có vẻ như cậu đã là kẻ đã gây rối nhỉ.”
Lời lẽ như thể đang ám chỉ Walm mới là người ở phía sai. Nhưng chính cách nói chuyện này cũng khiến cậu tò mò về những gì sẽ được tuôn ra từ miệng đối phương tiếp theo.
“Tôi đã đọc lại ghi chép về buổi phỏng vấn đó. Nhóm của Fausto là một nhóm săn người? Không thể nào tin được. Họ vẫn luôn ra sức giúp đỡ, chăm sóc những đàn em mới vào nghề và là những mạo hiểm giả mẫu mực. Đóng góp của họ cho hội cũng là rất lớn. Ngay cả khi báo cáo này là do chính phía Trimagitack đưa ra, thì mọi chuyện cảm giác vẫn rất khó tin.”
Cơ thể người có quyền thế đang đứng trước mặt Walm có những vết sẹo khá đáng chú ý, đồng hành với đó là những ngón tay thô ráp đi kèm với lòng bàn tay mềm mại cho thấy người tên Raphael này từng là một thường dân. Nếu được đặt vào tình thế của Walm khi đó, sẽ khá là buồn cười nếu được chứng kiến cảnh đối phương cố gắng phản công lại năm kẻ tấn công với cái cơ thể phát phì vì thiếu vận động đó.
“Và, cậu đã giết được hai trong số năm mạo hiểm giả dày dặn và nổi tiếng nhất Thành phố Mê cung này, trong khi chỉ có một mình? Càng nghe càng chẳng tin nổi.”
Cho đến tận lúc này, Walm đã luôn ngoan ngoan trả lời mọi câu hỏi trong buổi thẩm vấn đó. Ngay cả khi người hỏi có thiếu lịch sự và hỏi đi hỏi lại một câu nhằm ép Walm phải trả lời theo hướng bất lợi cho mình. Cậu vẫn không được biết trong bản báo cáo về cuộc phỏng vấn đó viết gì, và nó khiến cậu cảm thấy bực bội.
“Cái nhóm nổi tiếng đó đã săn và tiêu diệt mọi đối thủ có khả năng vượt qua mình. Hẳn đó là lý do họ mới có thể trở thành những thành viên lâu đời nhất trong hội.”
“Ngậm miệng trơ tráo đó lại, cái tên lang thang này.”
Lời của Walm hẳn đã chạm đến những vấn đề nhạy cảm. Nhưng vẫn không đủ để khiến tên béo trước mặt dừng lại, vì thế, cậu tiếp tục phản ứng một cách giận dữ hơn nữa với tên phó trưởng hội vẫn còn đầy nghi hoặc này.
“Tôi khá chắc là trong cái đầu đó của ông vẫn còn nhiều nghi vấn, thế nhưng, liệu hành xử như thể tôi sắp bị đem ra xử tử bằng cách chặt đầu và băm vằm xác ra thì có đúng hay không? Thế lần tới gặp mặt ông tính lột trần và ném tôi vào ngục tối à? Và liệu ông có ngây thơ đến mức nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn tuân theo không? Ông có rất nhiều binh sĩ đi theo phục vụ mình, nhưng ông có chắc rằng nhiêu đó là đủ chưa đấy?”
Walm nói, nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào Raphael. Ngoại trừ chiếc mặt nạ đang run lên vì phấn khích, chuẩn bị cho hiệp hai ra, thì những người lính canh xung quanh lặng lẽ đưa tay xuống hông chạm vào vũ khí, khiến bầu không khí xung quanh chỉ còn lại một sự im lặng đến khó chịu.
Đối với một tên quan chức hay ra vẻ, thì Raphael đây lại can đảm một cách bất ngờ, bằng chứng là ông ta vừa giơ tay ra để ra lệnh cho binh lính xung quanh dừng lại trong khi vẫn không rời mắt khỏi Walm.
“Hmm… Tôi không hề bảo rằng cậu nói dối. Vì đó chính là lý do mà bản báo cáo này tồn tại.”
Thái độ của Raphael dịu đi đôi chút, có vẻ vì cả hai đã lườm nhau say đắm đến mức mối quan hệ của hai người cũng bỗng nhiên trở nên sâu đậm hơn. Nhưng ít nhất thì đối phương sẽ không làm bất cứ điều với cậu chỉ vì một chút sự nghi ngờ.
Giả sử, nếu Fausto và nhóm của ông ta là nạn nhân, thì tại sao cả nhóm lại không đi phản bác lời tố cáo này mặc dù vừa mất đi hai người đồng đội, mà thay vào đó lại chạy trốn? Nếu là vì Fausto sợ Walm và chỉ ẩn nấp tạm thời, thì Walm không còn cách nào khác ngoài việc vỗ tay cho màn trình diễn vừa tệ hại vừa tuyệt hảo này của đối phương.
“Ồ, quả là một người thấu đáo. Hết sức tuyệt vời. Nhưng cứ ép tôi kể đi kể lại một câu chuyện hết lần này tới lần khác thì cũng không hay cho lắm đâu. Vì như ông thấy đấy, tôi đang bị thương. Bị thương rất nặng là đằng khác…”
Walm cho đối phương thấy vết sẹo mới ở trên cổ. Ngay cả Raphael, người cố moi thêm thông tin ra từ cậu từ nãy đến giờ, cũng hiểu rằng bản thân không còn gì để nói.
“Mặc dù vẫn chưa biết rõ trắng đen là như thế nào. Nhưng cho đến khi hội đưa ra quyết định tiếp theo, tôi sẽ đặt cậu ở một căn phòng khác bên trong hội.”
“Và chính xác là loại phòng nào? Một buồng giam?”
“Nếu cậu muốn thì tôi luôn có thể cung cấp cho cậu một suất vào tù. Cậu nên biết ơn đi. Vì căn phòng cậu được chuyển đến là phòng dành cho việc tiếp khách của hội. Nó sẽ thoải mái hơn rất nhiều sàn đá của mê cung hay giường ở mấy nhà trọ rẻ tiền cậu hay thuê đấy. Cậu cũng sẽ không bị trói hay xích gì cả, nhưng cũng đừng táy máy mà chạy lung tung khắp nơi. Tất nhiên, vì lý do an toàn, tôi sẽ cấp cho cậu một “người hộ tống”. Này, vào dẫn đường cho cậu ta nào.”
Khi Raphael rời khỏi phòng, lính canh và nhiên viên của hộ bắt đầu hộ tống Walm như một nàng công chúa. Dù sao thì, ngoài người vừa rời đi ra, những nhân viên khác của hội đều rất tử tế.
Walm, chấp nhận lòng “hiếu khách”, được dẫn vào một căn phòng không có cửa sổ. Chỉ có một cánh cửa để ra vào, và khi gõ vào tường, âm thanh dội lại rất đục và trầm. Đúng như lời kể, đây là một căn phòng rất thích hợp cho những buổi đàm phán bí mật cũng như để bảo vệ những mục tiêu quan trọng.
Trớ trêu thay, bằng cách giải thích đi giải thích lại tình hình, thứ mà Walm đã trở nên phát ngấy vì những chuyện đã xảy ra mới gần đây, cậu đã có thể sắp xếp lại thông tin trong đầu mình. Và đưa ra kết luận rằng có lẽ lý do bản thân bị Fausto nhắm đến là vì cậu là một mục tiêu dễ dàng khi luôn đi một mình, cũng như sở hữu một lượng tài sản khá lớn khi mang trên mình chiếc túi ma thuật.
“Có vẻ như thái độ trơ tráo đó của cũng khá là chính đáng nhỉ?”
Walm ngồi xuống ghế và ngả người ra. Miễn cưỡng thừa nhận lời của Raphael, vì chỉ chiếc ghế lót da mà cậu vừa đặt mông xuống thôi cũng đã khiến cho trải nghiệm nằm trên sàn đá hay giường của những nhà trọ rẻ tiền như một trời một vực.
Cuối cùng, nhờ vào thói quen có thể ngủ bất kỳ lúc nào muốn, thứ mà cậu đã phát triển được khi còn làm binh sĩ Highserk, vẫn còn ăn sâu vào trong tiềm thức mặc cho một năm trì trệ, Walm dễ dàng buông bỏ ý thức mà còn chẳng cần phải chạm vào giường.


9 Bình luận