Mọi thứ xung quanh Walm đã có biến chuyển lớn sau trận đối đầu đầy chết chóc với Fausto. Trong khi trước đây khi đi đến đâu trong mê cung thì cũng phải hứng chịu ánh mắt dò xét của những người xung quanh, thì giờ đây, những ánh nhìn đó còn trở nên tệ hơn, và chúng bám lấy cậu một cách cực kỳ dai dẳng ngay cả khi ở trong sảnh chờ. Những cái nhìn chằm chằm, vừa tò mò vừa hoài nghi, vẫn cứ tiếp tục tiếp diễn. Đúng như dự đoán, cảm giác khó chịu khi bị theo dõi cứ càng ngày càng tăng lên. Khi Walm nhìn ngược lại về phía chủ của những ánh nhìn đó, thì họ ngay lập tức quay mặt đi. Và chỉ thoáng qua một lúc thôi, cậu sẽ lại bị những ánh mắt khó chịu theo dõi.
Một thay đổi khác chính là phong cách chiến đấu của cậu. Sau khi Highserk sụp đổ, Walm đã buông thả để cho bản thân chìm đắm trong sự lười biếng suốt một năm, khiến cho cả tinh thần lẫn thể chất trở nên rỉ sét. Ngay cả khi đã cố rèn luyện và liên tục chiến đấu, cậu vẫn không lấy lại được động lực chiến đấu như lúc vẫn còn trong quân ngũ, và những tác động tiêu cực cứ thế kéo dài. Sự buồn tẻ đó tuy dần được xóa nhòa đi theo năm tháng, nhưng sự kiện có tác động lớn nhất lại chính là trận chiến với tổ đội của Fausto, thứ mà đã giúp cậu xóa bỏ đi hoàn toàn sự trì trệ đó. Đầu óc bây giờ đã thông thoáng, và cơ thể đã có thể hành động chính xác theo ý muốn.
Ở thời điểm hiện tại, có một mối quan tâm mới, đó chính là việc tìm kiếm đồng đội. Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi Walm đăng bài tuyển dụng, nhưng đến giờ vẫn chẳng có chút tin tức gì. Mặc dù đã lường trước được kết quả này, cậu vẫn cảm thấy chán trường với thực tại khắc nghiệt này.
Với những dòng suy nghĩ trên, Walm, người không đủ kiên nhẫn để có thể chờ đợi lâu hơn nữa, đã một lần nữa lao đầu vào mê cung. Cậu tiến sâu vào mê cung, đánh bại ma vật cản đường mình, và cuối cùng là ngồi nghỉ tại một góc của phòng an toàn. Khuỵu một chân xuống, cậu quan sát sàn đá nơi đây. Những tảng đá lót sàn tuy không có gì đặc biệt, lại mang một ý nghĩ rất lớn đối với Walm.
“Không còn lại dù chỉ một vết xước?”
Dấu vết từ trận chiến trước đó của Walm ở đây đã hoàn toàn biến mất. Chắc hẳn chúng đã bị loại bỏ nhờ vào khả năng tự làm sạch của Mê cung. Nếu như cậu phạm dù chỉ một sai lầm vào thời điểm đó, thì Walm đã là kẻ phải nằm lại thay vì là hai tên săn người kia. Và xác cũng như chính sự tồn tại của cậu trên thế giới này sẽ cứ như thế biến mất, như thể chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Sau khi hít một hơi dài, Walm hướng ánh mắt thẳng về phía trước. May mắn thay, trong phòng hiện đang không có người. Vì thế nên chẳng ai có thể chất vấn cậu về hành vi lập dị vừa rồi cả.
Walm sau khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình đã nhắm đến cánh cửa dẫn xuống tầng tiếp theo. Nhẹ nhàng ấn tay vào cánh cửa. Một làn gió mát dịu vuốt ve qua đôi má khi cậu nhìn lén nhìn qua cánh cửa, thứ mà chỉ mở ra hoàn toàn khi cậu đặt nhiều sức vào tay hơn.
Bên trong không có gì khác. Các bức tường và trần vẫn như thường lệ. Nhưng Walm vẫn khá tự tin về những gì sẽ diễn ra sắp tới. Theo như quy tắc ngón tay cái thì, độ khó của ma vật chắc chắn sẽ tăng dần cho đến khi cậu đến được căn phòng an toàn tiếp theo.
Vung nhẹ kích trong không khí, cậu có thể cảm nhận được sức nặng đáng tin cậy và lắng nghe được âm thanh rít gió của nó.
Từng bước chân qua những tấm đá lót cảm giác vững vàng và nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, cơ thể cậu đang trong trạng thái rất hoàn hảo.
Thở ra một hơi nhẹ, Walm tiếp tục khám phá mê cung.
Màn chào đón đến rất nhanh chóng. Những viên sỏi nằm rải rác trên sàn bắt đầu nảy nhẹ và rung chấn truyền đến chân Walm xuyên qua đế giày.
Thứ xuất hiện ra từ trong bóng tối là một đội kỵ binh hạng nặng. Đó là sự diện khá quen thuộc trên chiến trường, cách mà chúng di chuyển tạo ra thế gọng kìm thường là yếu tố quyết định kết quả của cả trận chiến.
Nhờ vào rêu phát quang, hình dạng của đối phương dần trở nên rõ ràng hơn.
“Nửa thân dưới là ngựa… là “Nhân mã” đúng không nhỉ?”
Tất nhiên, làm sao mà một đội kỵ binh hạng nặng lại có thể xuất hiện bên trong mê cung được, và danh tính thực sự của kẻ địch chính là một nhóm Nhân mã.
Nhân mã, là ma vật có nửa thân dưới là ngựa và nửa còn lại là người. Thân trên của nó được phủ lên một lớp áo giáp sắt. Nghĩ kỹ thì, đối đầu với chúng sẽ khó khăn hơn kỵ binh hạng nặng với một lý do đơn giản là không cần có sự giao tiếp giữa người và ngựa.
Walm ngay lập tức nhào nặn ma lực.
Sự cách biệt áp đảo về cả khối lượng lẫn tốc độ sẽ giúp cho đối phương tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ và vô song. Thế nên trong mọi trường hợp, cậu tuyệt đối không được đối phó với kẻ địch chỉ bằng những ma thuật phòng thủ hay tấn công nửa vời nào.
Để có thể xử lý một Nhân mã mà không cần phải lo đến phòng thủ, thường sẽ cần một nhóm binh sĩ dùng giáo liên tục tấn công, hoặc hạ nó từ xa bằng cung tên và ma thuật. Lựa chọn duy nhất của Walm hiện tại đó chính là ma thuật. Thật không may cho kẻ địch - hoặc may mắn thay cho cậu, trong lối đi thẳng và hẹp này, việc né tránh một vụ nổ là gần như không thể.
Walm ném một quả cầu lửa vào tên Nhân mã đi đầu.
Quả cầu lửa bay trúng vùng bụng, phá hủy giáp và khiến nội tạng của đối phương bay tứ tung.
Tên Nhân mã mất đi thăng bằng, chân trước đã bị gãy và toàn bộ cơ thể từ đó đổ sầm xuống. Nhưng kết quả không được như Walm mong muốn. Mặc dù đã có cơ thể to bự đó chặn đường, hai tên Nhân mã còn lại vẫn có thể vượt qua và tiếp tục lao thẳng về phía cậu.
Khoảng cách tiếp tục bị thu hẹp, điều đó cũng có nghĩa là quả cầu lửa tiếp theo sẽ là phát cuối cùng.Khi tên Nhân mã thứ hai chỉ còn cách Walm vài bước, cậu ném quả cầu lửa trong tay mình.
Hiệu quả của quả cầu lửa khi va chạm trực tiếp vào cơ thể kẻ địch là rất lớn.
Cơ thể tên Nhân mã, bị bao bọc trong ngọn lửa xanh, bị đánh bật ngửa ra sau với cổ chỉ còn thoi thóp bám víu lại với cơ thể bằng một vài sợi cơ và mảnh da. Thân ngựa bên dưới mất kiểm soát hoàn toàn và đâm sầm vào tường trước khi dừng lại hoàn toàn. Ngọn lửa xanh nhanh chóng nuốt chửng lấy cơ thể của kẻ địch và dựng nên một bức tường lửa, Walm hy vọng rằng ít nhất tấm màn bằng lửa này sẽ cản được bước tiến của tên Nhân mã cuối cùng, nhưng bóng dáng của kẻ địch dần hiện ra từ ngọn lửa đã dập tắt hy vọng đó.
Tên Nhân mã sau khi vào được tầm mắt của Walm đã bị bỏng một phần cơ thể và lông bị cháy xem, tuy nhiên mối đe dọa từ đối phương vẫn còn hiện hữu ở đó. Không đủ thời gian để tạo thêm một quả cầu lửa, Walm quyết định chiến đấu trực diện, cậu thủ thế và giơ cây kích về phía trước.
Khi tên Nhân mã đến gần, cậu mới được tận mắt chiêm ngưỡng kích thước khổng lồ của đối phương. Ngọn giáo, được giơ lên rất cao so với đầu Walm, bắt đầu đâm mạnh xuống.
Ngọn giáo đang được sử dụng với một lực mạnh mẽ có chiều dài ngang bằng với cơ thể của tên Nhân mã, và khi đối mặt với nó, Walm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải vào thế bị động. Mũi giáo sượt qua kích, sau đó lao đi theo một hướng khác.
Mặc dù đã lo liệu được ngọn giáo, kẻ địch vẫn còn đó một cơ thể cũng nguy hiểm không kém. Với khối lượng cũng như tốc độ đều đáng quan ngại như nhau, khi kết hợp lại, chúng sẽ tạo nên một lực khủng khiếp. Và tên Nhân mã trước mặt cậu đây đang cố áp dụng chính xác điều đó.
Tên Nhân mã nghiêng người và quay đầu lại. Nếu Walm bị đá bởi đôi chân đó, nếu không về chầu trời thì cũng sẽ nằm thoi thóp bất động.
Ngay lập tức, Walm thay đổi thế đứng và ngả người về sau. Cậu co một bên gối lại để cơ thể tiếp tục ngã xuống thấp hơn nữa. Mùi lông cháy của tên Nhân mã xộc vào khoang mũi khi đôi chân ngựa lướt qua ngay trước mặt. Sau khi đã tránh được cú đá, cậu dùng kích và tay còn lại để đỡ bản thân dậy.
Trên thực tế, tên Nhân mã đã dùng chính lực từ cú đá để xoay người lại đối diện với Walm. Để mà mô tả thì, đó đã là một màn trình diễn tuyệt vời nếu như người biểu diễn là một người một ngựa. Động tác khéo léo đó đáng được khen ngợi, nhưng đối với một “kỵ binh” thì nước đi đó cũng mạo hiểm không kém. Vì sức mạnh của kỵ binh sẽ còn lại gì nếu như phải vứt bỏ đi độ cơ động mình?
Cho dù đôi chân đó có khỏe đến đâu đi nữa, thì gia tốc ban đầu của nó không thể nói là quá lớn. Tận dụng điều này khi đối thủ chưa kịp bắt đầu chuyển động tiếp theo, Walm tiếp cận và sử dụng《Strike》lên tên Nhân mã.
Để đáp trả lại Walm, tên Nhân mã đâm giáo đến, nhưng ngọn giáo trước khi có thể đạt đến tốc độ như ban đầu, bỗng trở nên nhẹ hơn hẳn. Khi vũ khí chính bị cú《Strike》chặt đứt, tên Nhân mã nhanh chóng rút thanh kiếm ở hông ra.
Ngay khi kiếm được rút ra khỏi vỏ, đầu của tên Nhân mã đã rơi xuống sàn. Cơ thể to tướng ngay lập tức bất động rồi ngã xuống với tứ chi dang rộng ra. Nếu trận chiến này diễn ra ở một nơi thoáng đãng hơn, ví dụ như là một đồng bằng rộng lớn, thì Walm đã phải chật vật hơn rất nhiều, may mắn thay, thế mạnh của kỵ binh đã không thể tỏa sáng bên trong mê cung chật hẹp này.
Walm, khi đang lau máu trên cây kích và đưa tay ra để kiểm tra chiến lợi phẩm thì bỗng tặc lưỡi.
Kẻ địch tiếp theo đã bắt đầu xuất hiện. Theo như thông tin đã thu thập được, thì gần như không một nhóm nào có thể xuống sâu hơn tầng 30. Vì thế, ma vật vẫn lúc nhúc ở những tầng sau đó do không thường xuyên bị săn. Cũng tại vì vậy mà áp lực cho những tổ đội muốn vượt sâu hơn nhanh chóng tăng vọt.
“Trong bao nhiêu thứ có thể xuất hiện, lại là đám Troll được vũ trang.”
Vị khách không mời vừa xuất hiện là Troll. Sở hữu làn da xấu xí đầy u nhọt như đám Goblin và một cái bụng phình to như đang mang thai. Nhưng điểm đáng chú ý nhất chính là khả năng phục hồi phi thường của nó. Cánh tay bị đứt lìa có thể dễ dàng lành lại chỉ bằng việc cầm lên và gắn vào, cổ họng bị rạch sâu vẫn có thể tự động lành lại sau một khoảng thời gian. Một con quái vật như thế, giờ đây còn được mặc giáp.
Đánh cận chiến với chúng thì chẳng khác gì vật nhau trong bùn. Mặc khác, nếu như hạ chúng bằng ma thuật thì âm thanh và mùi hương bốc lên sẽ khiến cho đám ma vật xung quanh bầy bầy kéo đến. Quả là một tình huống hết sức dễ chịu. Nhưng kể từ giờ trở đi, đây sẽ là chuẩn mực mới của mỗi trận chiến. Cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải làm quen với nó.
Walm đón chào những vị khách mới mà trên môi chẳng có lấy một nụ cười
- - - - -
Một cột lửa trồi lên từ mặt đất nuốt chửng lấy nửa cơ thể tên Ogre dám bất cẩn thu hẹp khoảng cách. Kẻ địch còn chưa kịp thở một nhịp thì ngọn lửa đã ăn qua lớp da và cơ khiến cho xương có thể được trông thấy từ bên ngoài, Walm, người vừa giết tên Ogre được vũ trang, hướng mắt sang những kẻ địch còn lại.
“Hm, mmph!”
Dùng cột lửa với nhiên liệu là cái xác tên Ogre vừa giết được như một tấm lá chắn, Walm đâm kích vào kẻ địch thứ tư. Cú đâm nhắm vào phần cổ mềm mại đó đã bị chặn lại bởi thanh kiếm dài. Có vẻ như đối phương đã học hỏi được khoảng cách và tốc độ của cú đâm sau khi chứng kiến đồng minh của mình bị tiêu diệt theo cách tương tự. Sau khi chặn được đòn tấn công đầy chết chóc đó, tên Orge vui vẻ tiến về phía trước.
Walm rút kích về sau khi kẻ địch đã làm chệch hướng nó và hiện đang lao đến. Tên Ogre, mặc dù đã trở nên nhạy cảm với những đòn đâm, không ngờ đến việc cậu sẽ dùng một hành động như thu vũ khí lại như một đòn tấn công.
Đầu móc trông như những chiếc móng vuốt của cây kích đâm vào cổ của đối phương từ phía sau, cắt phăng đi tủy sống và động mạch chủ. Máu phun ra dữ dội từ cổ họng và miệng, tim của tên Ogre ngừng đập không lâu sau đó.
Cùng lúc đó, một âm thanh khó chịu và méo mó vang lên từ bên cạnh Walm. Nguồn phát ra là một chiếc búa chiến với hai đầu không cân xứng. Cậu nhanh chóng bật về sau và nghiêng người để né tránh. Khối kim loại với phần đầu hình nón vụt qua khoảng không gian nơi từng là phần ngực của Walm.
Trọng tâm của cây búa hai tay đó nằm ở phần đầu, khiến cho những cú vung từ nó vừa mang cả sức nặng lẫn tốc độ. Chỉ riêng lực từ đòn vừa rồi cũng đủ để dễ dàng đập vỡ một tảng đá. Nếu bị đánh trúng, giáp của cậu sẽ bị đập nát và nội tạng sẽ văng hết ra phía sau. May mắn thay, thay vì trúng Walm, cây búa đã vung trúng vào xác người đồng đội vừa bị cắt đi động mạch của nó.
“Quá, muộn rồi.”
Tên Ogre thứ năm cố gắng kéo cây búa với đầu hình nón đang cắm sâu vào cơ thể của đồng loại ra, nhưng chân của Walm đã nhanh hơn khi thành công đè chặt vũ khí của đối phương xuống. Tên Ogre đã đưa ra một quyết định sai lầm. Bám víu lấy cây búa đến giây phút cuối cùng thay vì tập trung vật Walm xuống bằng sức mạnh thể chất vượt trội của mình. Và hậu quả cho việc đó là đầu giáo của cây kích đã đâm xuyên từ cằm lên đến não của nó.
Sự hối hả và nhộn nhịp cuối cùng đã dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở của Walm và âm thanh buồn tẻ của tên Ogre cuối cùng đang cố bám víu lấy sự sống.
“Nhanh lên nào. Tao cho mày một phút đấy.”
Mặc dù đáng lẽ ra Walm phải đang tận hưởng cảm giác chiến thắng, nhưng cuối cùng cậu lại quyết định dành phần thời gian đó ra để lục lọi những cái xác xung quanh. Walm đã được tự mình trải nghiệm qua những gì sẽ xảy đến nếu như cậu quá lãng phí thời gian.
Ngay khi trông thấy bầy Ogre được vũ trang, Walm đã ngay lập tức thổi bay một tên đi bằng cầu lửa. Vì thế nên giờ cậu chỉ cần kiểm tra bốn cái xác. Tuy hơi phí nhưng mà cũng tiết kiệm được một chút thời gian. Tất nhiên, với những vũ khí có cán gỗ như giáo thì Walm chỉ bẻ và lấy đi phần đầu kim loại.
Vì sức chứa của chiếc túi ma thuật lại sắp đến giới hạn, nên những món vũ khí và giáp cồng kềnh đã bị vứt hết đi và thay bằng những vật phẩm nhỏ gọn mà Walm cho là có giá trị hơn. Mặc dù chiến lợi phẩm lần này không thể nói là nhiều, cậu đã tìm thấy được một đồng vàng nhỏ, sáu đồng bạc cũng như một chiếc nĩa và thìa bằng bạc.
“Ủa, tại sao tên Ogre này lại có dụng cụ bàn ăn thế?”
Rốt cuộc thì, chẳng một ai thích việc phải mang vác hành lý cồng kềnh xuống mê cung cả, và Walm cũng phải không phải là ngoại lệ. Cậu đã sống một cuộc sống khá ổn bên trong Mê cung mà không cần đến những thứ như dụng cụ bàn ăn. Bốc thức ăn bằng tay, vo lại rồi ném vô miệng, mọi thứ đã trở nên hết sức bình thường đối với cậu. Và giờ đây, khi bắt gặp được một tên Ogre với muỗng và nĩa trên người, cậu cảm thấy như là văn hóa ăn uống của bản thân còn thấp kém hơn cả một tên ma vật.
Nhưng lang mang thế là đủ rồi, Walm chuẩn bị rời đi sau khi lục lọi hết những cái xác trong phòng, nhận ra rằng đợt ma vật tiếp theo mà cậu trông chờ lại chẳng xuất hiện. Lạ lẫm, cậu nghĩ đến trường hợp đám ma vật đang có một buổi tụ tập ở đâu đó, hoặc một con trùm hiếm như Bone Collector đã xuất hiện.
Tiếp tục suy nghĩ, nhưng câu trả lời đã sớm xuất hiện trong đầu cậu. Không phải là do chính cậu nghĩ ra. Chỉ là Walm đã trông thấy xác của một con Troll không phải do cậu giết nằm ở bên trái lối đi. Ngoài ra gần đó còn có một tên Nhân mã bị chặt làm đôi.
Ma vật nơi đây sẽ không tấn công lẫn nhau. Ít nhất là chưa từng có thông tin nào về việc đó cả. Và nghĩ theo cách logic thì, cũng chẳng có lợi ích gì cho chúng nếu chém giết lẫn nhau như vậy.
Walm quan sát cái xác và tìm ra dấu vết cho thấy rằng nó đã bị lục lọi.
“Có một tổ đội khác ở phía trước?”
Đó là dấu vết đầu tiên của con người mà cậu tìm được kể từ lúc vượt qua tầng 30, tuy vậy Walm không cảm thấy vui cho lắm. Cậu vẫn không quên được những gì đã xảy ra giữa bản thân mình với Fausto.
Quan sát kỹ hơn, Walm thấy rằng vết máu vẫn chưa khô, và nếu tính đến thời gian mà Mê cung bắt đầu tự động làm sạch thì tổ đội bí ẩn phía trước không còn cách cậu quá xa nữa.
Walm quyết định theo dõi cẩn thận những dấu vết còn sót lại. May là cậu đã có kinh nghiệm trong việc lần theo dấu của người khác từ những trận giao chiến với Liên đoàn Thương mại Libertoa. Cựu đội trưởng của cậu là một người quan tâm đến dấu tích mà kẻ địch để lại hơn bất kỳ ai. Walm vẫn nhớ về cái lần vô tình giẫm lên một phần cỏ mềm làm hỏng đi dấu chân của kẻ địch, vị đội trưởng to xác đó đã tán mạnh vào mũ giáp của cậu. Một ký ức đau đớn nhưng không kém phần hoài niệm bắt đầu ùa về trong tâm trí.
Tuy nhiên, việc theo dấu vẫn không phải là chuyên môn của Walm, vì thế cậu chỉ có thể áp dụng những mẹo căn bản đã học được. Lần theo dấu chân và xác của ma vật trên đường đi, cậu tiếp tục di chuyển.
Dần dần, âm thanh chiến đấu ngày càng trở nên rõ ràng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Walm sắp bắt kịp tổ đội lạ mặt đó. Trong Mê cung, thường sẽ xuất hiện những căn phòng lớn hơn bình thường khá nhiều. Hầu hết những căn phòng này đều được dùng làm trung gian để dẫn ra nhiều lối mới. Và càng tiến vào sâu trong mê cung, khả năng điều đó xảy ra càng gia cao.
Trong một căn phòng rộng lớn như kể trên, một trận chiến đang diễn ra.
Bên phía ma vật có Ogre và thâm chí là Cyclops. Trong khi bên còn lại là một tổ đội gồm năm thành viên.
Thứ khiến Walm ngạc nhiên nhất chính là cách mà họ chiến đấu.
Một chiếc rìu chiến và cây chùy của tên Ogre giao nhau. Chiếc rìu chiến sau khi được truyền ma lực vào đã nhanh chóng áp đảo bên còn lại. Rõ ràng là đối phương vừa dùng《Strike》, một kỹ năng phổ biến dù là trên chiến trường hay là bên trong mê cung, nhưng Walm không khỏi kinh ngạc trước thực tế là cả năm người trong tổ đội đó đều có thể sử dụng《Strike》và vận dụng nó một cách hoàn hảo.
Mười bộ phận của đám ma vật nằm rải rác trên sàn đá. Xét đến số lượng lớn đó, hẳn là những ma vật xung quanh đã thu hút hết đến đây. Thêm vào đó, tổ đội trước mặt vẫn đang phải tiếp tục chiến đấu, và giờ họ sắp phải đối mặt với một con Cyclops.
Bốn trong năm thành viên của nhóm đều có một điểm chung. Chiều cao chỉ đến được nagng mắt của Walm, nhưng lượng cơ bắp trên người thì dày đến mức có thể thấy rõ mặc dù đang mặc giáp. Theo như quan sát của Walm, thì cách mà họ chiến có thể nói là dữ dội như một cơn bão tràn đầy sát và thép.
“...Đó hình như là “Người lùn” phải không nhỉ?”
Bất kỳ con người nào thấy chắc cũng sẽ nói câu tương tự. Vì nếu mà những chiến binh trước mặt Walm không phải là Người lùn, thì rốt cuộc thứ gì mới có thể được gọi là Người lùn?
Con người và ma vật không phải là những sinh vật duy nhất sống trên lục địa này. Elf, người lùn và thú nhân cũng tồn tại ở nơi đây.
Bên cạnh bốn Người lùn kia, còn có một người sở hữu đuôi và tai của động vật. Đây chắc hẳn là một thú nhân.
Bộ giáp mà họ khoác trên mình có biểu tượng là một cái cây lớn với bốn thân cây đan xen vào nhau. Ngay cả Walm, người đến từ quốc gia phương bắc xa xôi, cũng biết biểu tượng đó là gì. Elf, Người lùn, thú nhân và con người - bốn chủng tộc khác nhau đã tuyên thệ với nhau rằng sẽ đoàn kết và hợp tác vì lợi ý chung của khu đại lâm nơi họ sinh sống. Đúng vậy. Đó là biểu tượng của một trong ba đại cường quốc, Liên minh Rừng Aleynard.


5 Bình luận