"Anh về rồi à! Yuke!"
"Tôi về rồi."
Khi tôi bước vào căn cứ, Marina đang ngồi ở phòng khách, chăm chút lau chùi vũ khí.
Cái cách cô ấy mải mê, hăng hái như thể “ngày mai lên đường cũng chẳng ngán” khiến tôi khẽ bật cười.
"Có yêu cầu nào ngon không ạ?"
Tôi nhớ mình nói là chỉ đi chào hỏi thôi mà.
Không biết là Marina quên hay thật sự đã đoán được điều gì đó.
"Họ bàn với tôi về một loại yêu cầu đích danh. Ba người kia đâu?"
"Silk đang trong phòng, Rain đang tắm, còn Nene thì vừa ra ngoài rồi ạ."
"Để tới bữa tối tôi sẽ kể kỹ hơn. Có nhận hay không thì để cả nhóm cùng quyết định."
"Hiểu rồi ạ! Vậy em cũng ra ngoài chút đây, đá mài ma pháp hết sạch rồi."
Nói xong cái rụp, Marina đứng dậy, thu vũ khí rồi phăm phăm rời khỏi phòng.
Đúng là một cục năng lượng di động.
"Mừng anh trở về, Yuke."
Tôi đang chỉnh lại hành lý từ Túi Ma pháp trong phòng khách thì Rain nhà tắm dưới tầng hầm đi lên.
Mặc bộ đồ mỏng tang, tóc còn nhỏ nước từng giọt.
Tôi thì đã quen, nhưng thỉnh thoảng vẫn mong em ấy nhớ rằng tôi là đàn ông.
Dù có là phúc lợi thị giác thì cũng phải có giới hạn chứ.
"Tôi về rồi. Tóc em vẫn ướt kìa."
Rain ngồi xuống ghế một cạc thoải mái, tóc vẫn lấm tấm nước.
"Anh giúp em được không ạ?"
"...Vâng vâng."
Tôi cầm khăn tắm, nhẹ nhàng lau tóc cho em ấy.
Dù trông nhỏ nhắn thế, nhưng Rain thật ra cũng bằng tuổi tôi.
À mà thôi... lâu lâu thế này cũng chẳng sao.
"Có yêu cầu gì tốt không ạ?"
"Lại y hệt Marina hỏi."
"Marina hôm qua đến giờ đã ngứa chân ngứa tay lắm rồi mà."
Chuẩn thật.
Bị cấm túc bao lâu chắc khiến cô nàng tích tụ không ít năng lượng.
"Em cũng muốn đi phiêu lưu. Lần tới, mình đi Cánh cửa Thâm Uyên nhé."
"Ừ. Miễn là lệnh phong ấn được dỡ bỏ."
"Trước đó, mình phải mạnh hơn nữa."
"Và trước tiên, em cần học cách tự lau tóc cho đàng hoàng đã."
Rain cười khẽ, rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Không cần đâu. Em chỉ muốn anh làm giúp thôi."
"Rồi rồi..."
Tôi thở nhẹ, tiếp tục lau tóc cho em ấy.
Rain đung đưa chân nhè nhẹ, khẽ hát khe khẽ, trông vui vẻ không gì bằng.
"Xong rồi đó."
"Cảm ơn anh, Yuke. Em đi ngủ chút đây ạ."
"Ừ, nhớ đắp chăn cẩn thận."
"Nếu lạnh quá thì anh lên ôm em cũng được mà?"
Rain vừa nói vừa cười ranh mãnh, rồi chạy biến lên tầng.
Tôi chỉ biết thở dài một hơi.
Thiệt tình… không đỡ nổi.
Tôi đang cố bình tĩnh lại thì từ cầu thang, Silk bước xuống.
"Anh về rồi, Yuke. Ngoài trời lạnh lắm nhỉ? Anh có muốn uống gì nóng không ạ?"
"Ừ, cho tôi xin một ly."
Silk gật đầu, bước vào bếp với vẻ điềm tĩnh.
Chẳng mấy chốc, cô ấy quay lại với một chiếc cốc nghi ngút khói.
Nhìn màu và mùi... đúng là Hot Ale rồi.
Bia nóng khử cồn, vị đắng nhẹ mà ngọt và thơm — món tủ của Silk khi trời lạnh.
"Cuối cùng cũng trở lại hoạt động rồi nhỉ. Anh có kế hoạch gì chưa?"
"Tôi tính nghe ý kiến từ mọi người. Lúc đi chào hỏi, Guild có nhắc tới một yêu cầu đích danh."
"Hay đấy. Giờ chắc liên quan tới mê cung mới phát hiện nhỉ?"
Qua chuỗi vụ việc Vô Sắc Ám, năng lực tổ chức nhóm của Silk đã lộ rõ.
Không, có lẽ ngay từ đầu em ấy đã có tố chất, chỉ là bây giờ mới chín muồi.
Nhờ vậy, chắc tôi sẽ không phạm lại sai lầm cũ với Thunder Pike nữa.
"Ban đầu tôi định đợi tới bữa tối mới nói, nhưng thôi... Nghe đâu là mê cung mới mở, họ muốn nhóm mình làm khảo sát ban đầu."
"Nghe hấp dẫn đấy. Truyền thông cũng sẽ chú ý nữa."
Chắc hẳn trong đầu Silk giờ đã hiện ra cả lịch trình lẫn danh sách vật tư.
Dù gì thì quỹ nhóm cũng do em ấy giữ mà.
Có khi để em ấy làm thủ lĩnh luôn cũng được nhỉ?
"Không được đâu, Yuke."
"...!"
Cảm giác như bị soi trúng tim đen.
"Em sẽ hỗ trợ hết mình, nhưng thủ lĩnh của nhóm chỉ có thể là anh."
"Tôi biết chứ... nhưng mà..."
"Thầy?"
Bị gọi kiểu đó, tôi khựng cả người.
"Thật đấy. Anh lúc nào cũng tự đánh giá thấp mình. Nhưng với tụi em, thủ lĩnh không ai khác ngoài Yuke cả. Từ giờ cũng mong anh tiếp tục dẫn dắt bọn em."
Silk nói rồi khẽ cười, ánh mắt bình tĩnh mà vững tin.
Tôi gãi đầu, cười gượng.
Đã nhận vai thì cũng nên gánh trách nhiệm cho ra dáng.
"Rõ rồi. À, vụ yêu cầu kia, tôi chưa hỏi chi tiết đâu. Guild chưa công bố, nên tôi định hỏi kỹ lúc tới nhận. Em thấy sao?"
"Chín mươi phần trăm là mình sẽ nhận thôi nhỉ."
"Tôi cũng nghĩ thế. Vậy tôi đi Guild một chuyến. Em giúp tôi kiểm tra lại vật dụng cho đột kích mê cung nhé."
"Được ạ."
Tôi gật đầu, uống nốt ly Hot Ale rồi đứng dậy.
Vừa mặc áo khoác, bước ra cửa thì Silk khẽ vỗ vai tôi.
"Nếu anh đến Guild, tiện thể nhắn Jamie một tiếng nhé. Tối nay nhóm mình tính tổ chức tiệc nhỏ mừng hết hạn cấm túc."
"Biết rồi."
"Và còn nữa..."
Silk ghé sát, hạ giọng.
"Không chỉ Rain đâu. Thỉnh thoảng cũng phải chiều em một chút chứ."
"...!"
Ra là theo dõi cả đoạn nãy giờ.
"Đùa thôi. Anh đi cẩn thận nhé."
"...Ừ, tôi đi đây."
Tôi không còn phân biệt nổi là bị trêu hay nhắc khéo nữa.
Tim đập loạn cả lên, tôi vội rời khỏi nhà.
Từ trước giờ tôi đâu có giỏi giao tiếp với con gái.
Giờ quanh tôi toàn nữ, cảm giác đúng là ngợp vì thiếu kinh nghiệm.
Một hai lần thì chẳng khỏa lấp nổi khoảng cách này đâu.
"Ngay cả Xích Ma Đạo Sĩ cũng có thứ mình không khéo léo được à..."
Tôi lẩm bẩm, bước về phía Hiệp hội Mạo hiểm Giả.
Phố chính đã khoác áo mùa đông.
Người đi lại thưa hơn, nhưng mạo hiểm giả thì vẫn đông như thường lệ.
Mùa đông cũng có cuộc phiêu lưu mùa đông của nó.
Và nếu mê cung mới mở cửa thật, không khí sẽ càng nhộn nhịp hơn.
Nghĩ đến việc nhiệm vụ đầu tiên của nhóm Clover sau thời gian im ắng sẽ là khởi đầu của làn sóng đó — lòng tôi chợt nóng bừng.
Tôi phải giữ đầu óc tỉnh táo.
Nhưng cũng muốn đón nhận khởi đầu này với tâm thế mới.
Đứng trước cửa Guild, tôi hít sâu một hơi.
Rồi, khẽ tự nhủ:
"Được rồi, vừa thận trọng vừa tận hưởng thôi."


0 Bình luận