Vol 1
Chương 51: Buông xuôi và chút hy vọng thấp hèn (Góc nhìn Jamie)
0 Bình luận - Độ dài: 1,161 từ - Cập nhật:
Thấy Yuke và mấy đứa nhỏ biến mất, tôi thở phào.
“Gaa... agaa... không, cứu... cứu với... không──không, aaa!”
Ngay trước mắt, Simon đang bị lũ Orcus nhai sống.
Barry thì... à, chỉ còn lại phần từ cổ tay trở xuống.
Có lẽ là phần bị bỏ lại.
Camilla thì đã bị bắt đi mất rồi.
Đúng như dự đoán, lũ Orcus trong mê cung này cũng có kiểu bắt cóc phụ nữ.
Tôi ngồi bệt xuống, vừa dùng cái đạo cụ ma pháp bất hợp pháp có khả năng ngụy trang nhận thức được giao cho để phục kích, vừa nín thở chờ đợi.
Không biết nó còn hiệu quả được bao lâu, có khi ngay giây sau là tôi toi đời cũng nên.
Nhưng dù vậy... vai trò, thù hận và sự chuộc tội của tôi, tới đây coi như hoàn thành rồi.
Từ cái trò hề lố bịch của Simon mà ra, nguy hiểm lần này, Yuke và mấy đứa nhỏ đã thoát được.
Trong hành lý của Yuke, tôi đã lén nhét vào đó viên ma thạch ghi đầy hình ảnh truyền phát của 'Thunder Pike'.
Yuke vốn cẩn thận chu đáo, chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra.
Và rồi, tất cả những gì bọn tôi đã gây ra, chắc chắn sẽ bị phơi bày.
À, điều duy nhất còn tiếc nuối... là tôi chưa kịp xin lỗi.
Cơ hội thì nhiều lần lắm, chỉ là tôi không dứt khoát được.
Nhưng nhờ lần lằng nhằng ở lại với 'Thunder Pike', lần này tôi mới cứu được Yuke và 'Clover'.
Nhờ tôi có mặt trong đợt tập kích này, mấy đứa mới không bị thương, còn lừa được thằng ngốc Simon nữa.
Nếu lúc đó tôi không đề nghị “Nếu định dùng làm chiến lực sau này thì cứ ru ngủ chúng đi”, chắc tụi nó đã gặp thảm họa rồi.
Phải biết ơn tôi đấy, Yuke.
...Mà thôi, nói vậy chứ thật ra người cần phải biết ơn, là tôi mới đúng.
Cũng phải xin lỗi tử tế nữa.
Chỉ khi mất rồi tôi mới hiểu.
Hiểu ra Yuke luôn là người che chắn cho đám hậu phương bọn tôi, lo cả tiến độ mê cung lẫn chuyện thuốc men cho em trai tôi.
Tôi thực sự sốc khi biết loại thuốc ho mà Yuke chuẩn bị cho em trai tôi, cái mà tôi chỉ buột miệng than thở, lại đắt cỡ đó.
Bởi vì lúc nào cũng đưa một cách thản nhiên, nên tôi cứ tưởng là thứ rẻ tiền thôi.
Đã vậy, tôi chưa từng trả tiền lấy một lần, còn nói những câu như “Lần sau cũng nhờ cậu nhé, nhanh lên đấy”, đúng là thấy ghê tởm bản thân mình.
Chuyện của gia đình mình mà cũng quẳng hết cho Yuke lo...
Thật sự, tôi là đồ tồi tệ.
Nói đến tồi tệ thì, bầu không khí của party cũng vậy.
Sau khi Yuke đi, bọn chúng bắt đầu trút giận lên tôi.
Đến lúc đó tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của Yuke.
Bắt cậu ấy phải chịu đựng đám đó suốt năm năm trời, lại còn tiếp tay cho chúng nó... đúng là vết nhơ đời người.
Có lẽ, đời tôi cũng chấm dứt luôn ở đây.
Chỉ còn biết cười thôi.
À ha, thất bại thật rồi.
Thất bại thảm hại.
Lẽ ra tôi phải xin lỗi ngay từ đầu.
Yuke vốn là người hay mềm lòng, nếu tôi thành tâm xin lỗi, có khi cậu ấy đã tha thứ cho tôi.
Và biết đâu, tôi cũng đã được mời vào 'Clover' rồi.
...Đúng là ảo tưởng.
Nhưng mà, tôi thực sự ghen tị.
Với Yuke, với mấy cô gái ở 'Clover'.
Lúc nào cũng vui vẻ, tin tưởng lẫn nhau, giống như một gia đình vậy.
Nếu lúc đó tôi cũng ở trong đó... có lẽ tôi đã không phải gượng ép bản thân cười suốt như vậy.
Nếu được ở một nơi có thể sống thật lòng, cùng với những người đồng đội chân thành, chắc hẳn tôi cũng đã có một tương lai vui vẻ hơn.
Tại sao lại thành ra thế này nhỉ?
Giờ nghĩ lại, tôi thậm chí còn không nhớ nổi vì sao mình lại đối xử với Yuke như vậy.
Nếu gượng giải thích thì... có lẽ tôi sợ, nếu không làm vậy mình cũng sẽ trở nên giống như Yuke.
...Toàn ngụy biện.
Dù lý do gì đi nữa, chuyện đã làm thì vẫn là sự thật.
Khi tôi đang miên man suy nghĩ, thì Simon cũng đã hoàn toàn bị xơi tái.
Thứ vừa mới còn giãy giụa ban nãy, giờ đây đã không còn tiếng kêu, cũng chẳng còn hình dạng của con người nữa.
"Fugo, fugo."
Lũ Orcus đang đảo mắt quanh đây.
Có thể chúng đang tìm tôi, hoặc bọn Yuke đã biến mất.
Tôi cũng không biết hiệu quả nhận thức ngụy trang có qua mặt nổi cái mũi nhạy của chúng hay không, nhưng dù gì cũng chẳng chống lại được.
Bị phát hiện là hết.
“…”
“Fugogo.”
Tôi lặng lẽ nín thở.
Không ngờ mình lại bình tĩnh đến vậy, chắc là nhờ cảm giác đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cảm giác buông xuôi này khiến tôi thấy thật lạ lẫm.
Một lúc sau, bầy Orcus bỏ đi.
Còn lại chỉ là tôi còn sống, Simon chỉ còn phần có thể ăn được, và Barry chỉ còn lại bàn tay.
Một kết cục xứng đáng với cái bọn 'Thunder Pike' ngu ngốc này.
Còn tôi... có lẽ vì đã làm được một việc tử tế vào phút cuối nên mới được sống sót.
Chỉ là, giờ thì cũng chỉ có nước chết đói thôi.
Dù sao đi nữa, cũng phải hướng tới khu vực cầu thang đi xuống.
May mà trong túi ma pháp còn ít đồ ăn, cũng có kha khá đạo cụ ma pháp để tiến bước, cả đồ lậu cũng có.
Ít ra, đi một mình không còn vướng đám Simon ngớ ngẩn nữa, nên xoay xở cũng dễ hơn.
Nếu đến được khu vực cầu thang, tôi có thể chờ cứu viện.
Cái đạo cụ phát tín hiệu lén gắn trên tai chắc vẫn còn dùng được, thử tiến tới đâu hay tới đó vậy.
"…À, cái này cũng nên mang theo."
Tôi nhặt lấy cái túi ma pháp bê bết máu đang treo trên xác Simon.
Trong đó chắc chứa 'chiến lợi phẩm' tụi nó cướp từ Yuke và đám nhỏ.
Đúng là tham lam thật.
Nhưng, nếu nhờ đó tôi có thêm cơ hội để xin lỗi... thì cũng đáng.
Nếu mọi thứ vẫn chưa kết thúc... tôi muốn gặp lại em trai mình.
Và lần này, tôi muốn thành thật, làm lại từ đầu.
Với tôi, người còn sống sót, con đường đó vẫn còn.
Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ rời khỏi nơi đó.


0 Bình luận