Đã ba ngày trôi qua kể từ đợt thám hiểm "Vô Sắc Ám” lần đầu tiên.
Trong thời gian đó, bọn tôi đã báo cáo với Hội mạo hiểm giả, tổ chức các buổi họp để chuẩn bị cho lần tái xâm nhập, lập danh sách những thứ cần thiết, và hôm nay chính là ngày nghỉ ngơi.
Hội mạo hiểm giả và Viện nghiên cứu Hoàng gia đều đánh giá rất cao thành quả mà bọn tôi mang về.
Ngay cả trong một mê cung bất định như "Vô Sắc Ám”, những chiếc Rương Báu chứa Hộp Đen cũng cho thấy rõ ràng sự bất thường.
Theo lời Benwood và chị Mamal thì, dù có tấn công dungeon bao nhiêu lần đi nữa, tầng hầm thứ năm – nơi có boss – luôn là chỗ đầu tiên có thể xác nhận được sự xuất hiện của Rương Báu, và việc tìm thấy nó trong các tầng kế tiếp mới là tiêu chuẩn thông thường.
Nói cách khác, nhờ cuộc điều tra lần này, bọn tôi đã xác nhận khả năng rất cao là “Vô Sắc Ám” đang gặp phải hiện tượng dị thường.
Nhưng, chuyện gây xôn xao hơn cả lại không phải chuyện dungeon.
Mà là những gì xảy ra sau đó.
Đợt thám hiểm đầu tiên của bọn tôi vào “Vô Sắc Ám” đang trở thành tâm điểm chú ý trên toàn Vương quốc.
Ngay từ đầu, nhờ vào độ nổi tiếng của Marina và mọi người, mức độ quan tâm đã rất cao.
Cộng thêm chuyện một tổ đội hạng C như Clover dám thách thức một dungeon cực khó, khiến cho lượng người xem buổi “livestream” hôm đó cực kỳ lớn.
Rồi, chính giữa lúc đó, lại xảy ra vụ xô xát với Thunder Pike.
Việc tiếp tục “livestream” dù đã vào Đại động vẫn là điều mà bọn tôi đã bàn bạc kỹ với Benwood từ trước.
Vì nếu xảy ra hiện tượng Tràn Ra, thì nơi đó sẽ là chỗ dễ nhận biết nhất.
Nhưng rồi, những gì truyền đi trên sóng lại là bộ mặt thảm hại của tổ đội hạng A – Thunder Pike.
Kết quả là, hành vi uy hiếp và những lời lẽ phân biệt chủng tộc của Thunder Pike đã bị toàn Vương quốc chứng kiến trực tiếp, khiến bọn họ rơi vào khủng hoảng lớn.
Bản thân tôi, với tư cách từng là thành viên cũ, cũng bị một số tờ báo đem ra bôi nhọ, thực sự rất phiền phức.
Benwood thì giận tím mặt, đòi khai trừ Simon và lũ kia ra khỏi Hội mạo hiểm giả, nhưng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Bởi vì mạo hiểm giả hạng A có một vị thế đặc biệt.
Dù việc phong tước đã gần như chỉ còn hình thức, thì về nguyên tắc, hạng A vẫn là danh hiệu được phong ban bởi mệnh lệnh hoàng gia.
Ngay cả khi tôi được phong, cũng là ký tên trên giấy tờ đã được nhà vua phê duyệt trước.
Mạo hiểm giả hạng A, chính thức mà nói, là bề tôi được công nhận của nhà vua, cũng là tài sản quốc gia.
Khi cần, họ có thể được triệu tập để hành động nhân danh hoàng gia hoặc đại diện cho quốc gia.
Vì vậy, họ được hưởng rất nhiều ưu đãi, và có độ tín nhiệm cực cao với tư cách là mạo hiểm giả.
Tóm lại, cho dù là Hội Trưởng như Benwood đi nữa, cũng khó lòng tự ý khai trừ một mạo hiểm giả hạng A như Simon.
Theo đúng quy trình, trước tiên phải hạ bọn họ xuống khỏi hạng A bằng cách chứng minh vụ việc lần này gây tổn hại tín nhiệm, được nhà vua phê chuẩn, rồi mới tiến hành các biện pháp xử lý khác.
Ở giai đoạn này, tôi không làm gì thêm được.
Tố cáo thì đã nộp cho Benwood và cũng được tiếp nhận.
Còn lại, giải quyết ra sao là chuyện giữa Hội mạo hiểm giả và Vương quốc.
Tôi chỉ có thể chờ xem bọn họ định xử lý vụ việc chưa từng có tiền lệ này như thế nào.
Điều duy nhất khiến tôi thở phào, là Silk có vẻ chẳng mấy bận tâm.
Ngược lại, cô ấy còn vui vẻ hơn thường ngày, thậm chí hiếm khi nào còn nũng nịu một chút.
Thật sự, gương mặt nghiêm túc thường ngày của Silk khi đổi thành biểu cảm đó, đúng là có sức hút chết người.
Khiến người ta chỉ muốn chiều chuộng cô ấy hết mức.
“À, Yuke. Lại chiếu vụ đó kìa.”
Marina – đang nghịch chiếc Hộp Đen trên bàn – chỉ tay về phía chiếc tablet.
“Lại nữa à. Cảm giác không yên tí nào.”
“Ừ ha.”
『Phát ngôn của Thunder Pike đã tạo nên làn sóng dư luận, dấy lên các vấn đề xã hội liên quan đến chủ nghĩa thượng đẳng nhân loại còn sót lại──』
Bình luận viên trên sóng tiếp tục trình bày.
Tôi cảm nhận được một sự khác thường.
Ban đầu, mọi lời chỉ trích đều nhắm thẳng vào Simon và đồng bọn.
Nhưng giờ, tiêu điểm lại đang dịch chuyển thành “nạn phân biệt chủng tộc tồn tại trong xã hội”.
Có lẽ những nhà tài trợ đứng sau muốn thao túng dư luận để lái sự chú ý khỏi Thunder Pike.
Không có tuyên bố chính thức nào từ phía bọn họ, nên chưa rõ thực hư.
Nhưng rõ ràng, tình thế hiện tại rất có lợi cho đám đó.
Mà thôi, dù sao tôi cũng chẳng có thời gian để cứ mãi bận tâm tới bọn họ.
Giờ tôi bận rộn với giấc mơ của mình và các đồng đội.
Không định tha thứ, nhưng cũng chẳng định dính dáng nữa.
“À đúng rồi, Yuke. Em nghĩ… em hiểu cách dùng cái này rồi!”
Nhân lúc tôi vừa dứt dòng suy nghĩ, Marina quay ra, chỉ vào chiếc Hộp Đen trên bàn.
Lời của cô ấy khiến tôi sững người, bao nhiêu suy tư lập tức bay biến.
“Thật á!?”
“Chỉ là cảm giác thôi ạ.”
Dù đã nhờ cả Hội luyện kim thuật sư hỗ trợ nghiên cứu, bọn tôi vẫn không xác định được công dụng của chiếc Hộp Đen.
Marina thì rất thích nó nên cứ mang theo người, nhưng bản thân nó là cái gì thì chẳng ai biết.
“Cần Yuke giúp mới được.”
“Tôi á?”
Lại là loại pháp cụ cần luyện kim thuật sư hỗ trợ kích hoạt à?
Mà khoan đã.
Nếu đã xác định được chính thể thì cũng cần báo cáo nhỉ?
“Nè, anh cầm lấy đi.”
Marina bất ngờ đưa Hộp Đen cho tôi.
“Gì vậy? Tôi phải làm gì?”
“Ờm… nghĩ tới em đi ạ?”
“Nghĩ…?”
Tôi vừa nghi hoặc vừa thử nghĩ tới Marina.
Ngay lập tức, Hộp Đen khẽ rung động.
Tôi cảm giác có thứ gì đó bị hút ra từ đầu ngón tay.
Tương tự như khi kích hoạt pháp cụ, nhưng lại có chút khác biệt.
“Cái quái gì thế này…?”
“Bé này giờ đã biết tới em rồi. Nên giờ, hãy cho bé biết hình ảnh về em mà Yuke đang có nhé.”
Theo lời nhắc, tôi hình dung về Marina trong đầu.
Cô gái luôn rạng rỡ như bông hoa, rực rỡ như mặt trời.
Một chiến binh không ngại tiến lên phía trước, sẵn sàng chịu thương tổn để chiến đấu.
Đúng rồi.
Trận chiến với con ma thú hôm đó.
Thanh kiếm cô ấy vung lên sắc bén, đầy uy lực, và dường như mang theo cả sự tĩnh lặng nghiêm trang, như một nghi thức tiễn đưa.
“……!”
Hộp Đen trên tay bỗng trở nên nặng hơn.
Khi nhìn lại, nó đang từ từ thay đổi hình dạng──trở thành một thanh kiếm.
“Cái này là…!”
Một thanh kiếm lưỡi đen, dạng gần như kiếm thẳng, nhưng có đường cong nhẹ.
Nó vừa gợi nhớ đến "thái đao” của samurai, vừa giống Bastard Sword mà Marina hay dùng.
“Ừm, đúng như em nghĩ!”
“Cơ chế gì thế này…?”
Ngay cả tôi – một luyện kim thuật sư – cũng không thể lý giải hiện tượng này.
Rõ ràng có cảm giác như kích hoạt pháp cụ, nhưng bản chất thì khác.
“Hì hì, bí mật~”
“Cho xin cái gợi ý đi mà!”
Tôi ôm đầu vật vã, còn Marina thì cười tinh quái.
“Bé này chỉ là… cần một người ‘cha’ thôi mà!”
Câu giải thích mơ hồ đó lại càng khiến tôi ôm đầu mạnh hơn.
---
【Bổ sung】
Hộp Đen là dạng nguyên mẫu của pháp cụ.
Bình thường, mê cung sẽ xác định phần thưởng dựa trên "người mở rương" và "kỳ vọng của mê cung".
Nhưng lần này, việc đó chưa xảy ra, khiến nó bị thu hồi khi vẫn ở trạng thái chưa định hình.
Để kích hoạt, cần truyền vào "ý thức về bản thân" (kỳ vọng của người mở rương) và "nhận thức từ bên ngoài" (sự đánh giá của những người khác về chủ nhân).
Nhờ đó, Hộp Đen sẽ hoàn tất quá trình định dạng như một phần thưởng chính thức.


0 Bình luận