“Chuyện này là sao hả!?”
Vừa thấy tôi, Simon liền xấn tới, tay cầm theo mảnh xác còn sót lại của Thư Điểu – Mail Bird mà chắc vừa được phóng đi cách đây không lâu.
Kẹt giữa lớp giấy nhàu nát là mảnh ghi chú bằng mực đỏ chị Mamal mới viết.
Làm ăn nhanh thật.
“Chuyện đó chẳng là gì cả. Cứ hiểu đúng như vậy là được rồi.”
“Là ‘Vô sắc ám’ đấy!? Chính là điều mày mong muốn còn gì! Tại sao lại từ chối!?”
Tên này có vấn đề với việc nghe người khác nói à?
Chỉ riêng việc tôi từ chối yêu cầu cũng đủ hiểu rồi chứ.
Mà thôi… tôi cũng bất ngờ chẳng kém.
Đủ để đem ‘Vô sắc ám’ ra làm mồi nhử, chứng tỏ cậu ta vẫn còn nhớ đến giấc mơ của tôi.
“Giờ mục tiêu của tôi hơi khác rồi. Nhóm cũ lại sắp đi thám hiểm đại mê cung khó nhất vương quốc à? Nghe mà tôi cũng thấy tự hào đấy. Cố lên nhé.”
“Đừng nói kiểu ngoài cuộc như vậy! Kế hoạch đã tính luôn cả chuyện mày là thành viên rồi đó!?”
“Tự tiện thật đấy… Cậu lúc nào cũng hấp tấp như vậy. Tôi không biết cậu đang nói với ai và tính sao, nhưng tôi sẽ không đi đâu. Ít nhất là với cái nhóm Thunder Pike của các người.”
Simon đỏ bừng mặt xấn tới gần.
Là do vội, hay do giận?
Hay cả hai?
Dù sao thì, điểm yếu lớn nhất của cậu ta là dễ mất bình tĩnh.
“Đủ rồi đấy, Yuke!”
“Phải là cậu mới đúng, Simon.”
Tôi thở dài một cái rõ to rồi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
“Phải nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây? Tôi là thủ lĩnh của một tổ đội khác rồi.”
“Chỉ là tổ đội hạng C thôi mà. Với lại, tao còn thu xếp để mày dễ rút ra hơn rồi còn gì?”
Simon chìa ra tờ phiếu yêu cầu đã bị vò nát đến mức như rác.
Đừng bảo thứ vi phạm quy tắc thấy rõ này là ‘sự chu đáo’ nhé?
“Simon, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu mà? Tôi đâu phải mạo hiểm giả rảnh rỗi đi tìm việc. Cậu biết không? Đề xuất tuyển thành viên tạm thời với một người đang hoạt động trong tổ đội khác, chẳng khác nào hành vi lôi kéo trắng trợn cả. Vi phạm nghiêm trọng phép tắc đấy. Hơn nữa, yêu cầu vẫn là yêu cầu. Tôi có quyền từ chối. Và…”
“Câm mồm đi!”
Simon hét lên, chặn ngang lời giải thích cẩn thận của tôi.
“Mày là đứa bỏ đi không lời từ biệt còn gì! Làm bọn tao rối tung lên! Thế mà bọn tao còn cất công kiếm được yêu cầu điều tra Vô sắc ám cho mày! Người ta nhún nhường tới mức đó rồi thì mày nên quay lại mới phải chứ!?”
Tôi lại thở dài một lần nữa, khiến Simon càng phát cáu.
Không rõ đầu cậu ta bị lỏng ốc hay là từ đầu đã chẳng có cái ốc nào.
Dù sao thì, thằng bạn cùng quê này còn ngu ngốc hơn tôi tưởng.
“Đừng có nói chuyện kiểu như tôi bỏ đi vì ích kỷ, Simon.”
“Mày nói cái gì…!?”
“Tôi lo chuẩn bị trước khi phiêu lưu, điều tra yêu cầu, thu thập kiến thức cần thiết để chinh phục… tất cả những việc ngoài chiến đấu, các người đều đẩy hết cho tôi. Vậy nên các người mới sống sung sướng như vậy, đúng không?”
Ký ức tràn về khiến cơn giận trong tôi sôi lên sùng sục.
“Ngày nào tôi cũng nghĩ, ‘rồi họ sẽ hiểu thôi’, ‘lần này chắc sẽ được công nhận là đồng đội’… Tôi đã nhẫn nhịn vì niềm tin đó. Chính các người phản bội tôi. Giờ đừng giả vờ là đồng đội nữa!”
Simon hơi giật mình trước lời tôi, sắc mặt thay đổi rồi hạ giọng xuống.
“N-này… Yuke… Nếu vậy thì quay lại đi. Chúng ta là đồng đội cùng theo đuổi một giấc mơ mà, đúng không? Lần này chắc chắn sẽ ổn thôi…”
“Đừng có nói kiểu thân thiết. Đồng đội của tôi là Clover. Không phải Thunder Pike các người.”
Nghe lời tôi như vứt thẳng vào mặt, Simon lùi lại từng bước.
“Vậy còn bọn tao thì sao!? Bọn tao không thể thất bại thêm lần nữa đâu!? Cứ thế này là rớt hạng rồi… là diệt vong đấy!?”
“──Các người ra sao thì tôi mặc xác!”
Tiếng hét từ tận đáy lòng tôi vang vọng khắp hội quán.
Cãi nhau nơi công cộng thì chẳng hay ho gì, nhưng Simon nói năng quá ngang ngược, tôi không nhịn nổi nữa.
“……”
Tiếng cười rúc rích như đang cố nén vang lên khắp quán rượu.
Simon trông như bị sốc, lặng người nhìn tôi.
Nhưng nếu không nói rõ ràng như vậy, cậu ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Tên này vốn rất ‘tích cực’ một cách kỳ cục.
Nếu tôi nói bóng gió, hoặc lảng tránh, thể nào cậu ta cũng tự tưởng tượng theo ý mình cho mà xem.
Hơn hết, từ đầu tới giờ, cậu ta chưa từng mở miệng xin lỗi.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để thấy cậu ta thực sự nghĩ gì về tôi.
“Tôi đã có chỗ đứng mới. Có những người tôi thật sự tin tưởng. Tôi sẽ không bao giờ quay về Thunder Pike nữa.”
“Cái… cái quái gì vậy chứ!? Chính vì tin mày sẽ quay lại nên tao mới cố chen chân được vào yêu cầu quốc tuyển mà!?”
“Với tầm nhìn hạn hẹp kiểu đó thì đừng dại mà mò vào cái mê cung kia. Đó là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cậu. Đi thôi, Rain.”
Tôi siết chặt tay Rain – người nãy giờ vẫn yên lặng nắm lấy tay tôi để động viên – rồi bước ngang qua Simon.
“Nếu mày đã như vậy thì thôi! Tao cũng có cách của tao đấy!”
Tôi không đáp lại tiếng hét sau lưng, cùng Rain rời khỏi hội quán.


0 Bình luận