“Ồ, tới rồi à.”
Một nơi nào đó, hang động lớn dưới lòng đất—lối vào của "Vô Sắc Ám”.
Benwood đang đứng chờ sẵn ở đó, nhe răng cười với bọn tôi.
“Nhìn mặt mũi khá đấy. …Nhưng đừng gắng quá sức.”
“Tôi biết rồi. Có lời khuyên nào quý báu từ tiền bối từng khai phá nơi này không?”
“Tuân thủ nguyên tắc căn bản của việc thám hiểm mê cung.”
“Hiểu rồi.”
Chuyện quá đỗi hiển nhiên.
Nhưng lại là điều quan trọng nhất.
Ngày xưa, Benwood từng nói với tôi điều đó, rồi tôi lại truyền đạt lại cho bọn Marina.
Luôn cẩn thận và thận trọng.
Luôn chuẩn bị nhiều phương án từ trước.
Luôn nghỉ ngơi sau mỗi tầng.
Luôn kiểm tra mức độ tiêu hao một cách kỹ lưỡng.
—Và luôn đặt mạng sống lên hàng đầu.
…Được rồi, vẫn còn nhớ kỹ.
“Cả bọn sẵn sàng chưa?”
Tôi quay lại nhìn đồng đội đã trang bị đầy đủ, ai nấy đều đáp lại với vẻ mặt đầy khí thế.
“Okê!”
“Không có vấn đề gì ạ.”
“Đi được ạ…!”
“Chuẩn bị xong hết rồi!”
Gật đầu với cả nhóm, tôi quay về phía Benwood.
“Được rồi… Benwood, tôi đi đây.”
“Ừ. Mà nay là ngày đầu mà, cứ xem như đi khảo sát nhẹ nhàng thôi. Không cần liều lĩnh, cũng đừng bận tâm chuyện mang gì về.”
“Thế thì tốt quá. Dù gì nhiệm vụ lần này cũng không có thời hạn.”
Tôi buông lời đùa nhẹ, Benwood nhe miệng cười theo.
Việc nhiệm vụ quốc tuyển lần này không có thời hạn cũng có thể xem là một dạng đặc quyền dành cho bọn tôi.
Thậm chí, có thể nói đó là một phần trong “món quà” để khiến tôi gật đầu nhận lời.
Miễn là nhiệm vụ này còn hiệu lực, "Vô Sắc Ám” sẽ không bị phong tỏa, và bọn tôi có thể quay lại thám hiểm bất cứ lúc nào.
Quyền được thách thức nơi này, đối với một mạo hiểm giả như tôi, chính là cơ hội cực kỳ hiếm có.
Tôi đi qua Benwood, bước về phía "Vô Sắc Ám”.
Thứ đó trông như một hình trụ khổng lồ bị cắm nghiêng xuống đất, phần trên bị che khuất trong làn sương mù.
Theo giới học giả của “Học viện Hoàng gia”, đây là một “tòa tháp” bị chôn dưới lòng đất.
Thật vậy, vẫn còn dấu tích của cầu thang dẫn lên, và nếu ngước nhìn thì có thể thấy các tầng phía trên, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra cách để lên đó.
Bởi vì trong mê cung, “sử dụng cầu thang” là quy tắc bắt buộc.
Nếu cố leo lên một cách cưỡng ép, kết cục cũng chỉ là những tổn thất vô ích như hiện tượng xảy ra ở giếng trời của “Mê cung di tích Aion”—
Đó là kết luận rút ra từ nhật ký ghi chép.
“Nene, dẫn đầu nhé.”
“Vâng ạ!”
Trước lối vào nghiêng, tôi kiểm tra lại đội hình như đã lên kế hoạch.
Tiên phong là Nene, theo sau là Marina, Silk, Rain, tôi đi cuối.
Việc cho Marina lên phía trước giúp tăng độ an toàn khi đụng độ bất ngờ, còn tôi đi cuối để có thể chặn đứng nếu bị tập kích hay đánh úp.
Liếc sang rìa tầm nhìn, thấy Benwood đang tiễn bọn tôi, tôi đặt chân vào "Vô Sắc Ám”.
“Gopro-kun, khởi động… Bắt đầu livestream.”
Tôi hướng về “Gopro-kun” đang từ từ bay lên, cất giọng chào mở màn đã chuẩn bị sẵn.
“Xin chào mọi người, bọn mình là Clover. Hôm nay, nhận nhiệm vụ từ Học viện Hoàng gia và Hội Mạo Hiểm, bọn mình sẽ tiến hành công phá dungeon 'Vô Sắc ám’. Lần đầu tiên, ngày đầu tiên… Cố gắng hết sức nào.”
“Không phát hiện địch… bắt đầu cảnh giới phía trước.”
Ngay khi tôi kết thúc phần chào, Nene liền khoác lên người đạo cụ ma pháp tôi chỉnh sửa—[Áo choàng ẩn hình – Hidden Mantle], rồi lướt dọc theo mép tường.
Là dungeon đầu tiên vậy mà không hề có vẻ sợ hãi—quả là một trinh sát xuất sắc.
"Thầy thấy sao ạ? 'Vô Sắc ám’ ấy.”
“…Còn ít xúc động hơn tôi tưởng. Cứ nghĩ sẽ có gì đó đặc biệt hơn.”
“Mới chỉ là lối vào mà.”
Marina mỉm cười khi thấy tôi không biểu cảm nổi gì.
Tôi cứ tưởng việc “đặt chân vào nơi này” sẽ khiến mình xúc động hơn nhiều.
Dù có chút hưng phấn, nhưng không đến mức muốn nhảy cẫng lên.
…Phải chăng tôi đã trưởng thành rồi?
Hồi nhỏ, mỗi lần nghe bác kể về chuyến thám hiểm nơi này với Benwood, tôi đều thấy tim đập thình thịch cơ mà.
“Em thì đang khá hồi hộp đấy.”
“Thật à?”
Silk bình thường luôn điềm tĩnh, vậy mà giờ lại có vẻ lo lắng.
“Vâng. Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng em trở thành mạo hiểm giả là để học cách sống sót trong xã hội loài người. Nói thẳng ra thì… là vì tiền.”
“Chuyện đó đâu có gì phải xấu hổ?”
“Nhưng… nó không phải là ước mơ. Hôm ấy… nghe thầy kể chuyện, em thật sự rất sốc. Em chưa từng nghĩ đến chuyện phiêu lưu vì ước mơ—cảm giác bản thân khi đó thật đáng buồn.”
Silk khẽ cúi mắt, rồi cười nhẹ.
“Vì vậy, được đến nơi này cùng thầy, cùng bước vào sân khấu của giấc mơ, em thấy rất hạnh phúc. Dù chưa thể đến được ‘Cánh của thâm uyên – Abyss Gate’, nhưng chỉ cần nghĩ rằng nó nằm phía trước… là tim em lại đập thình thịch. Em trẻ con quá nhỉ?”
Nhìn Silk mỉm cười, đôi gò má rám nắng hơi đỏ lên, tôi khẽ lắc đầu.
“Không đâu. Nhờ em nhắc mà tôi mới nhớ ra. Đúng vậy… nó ở phía trước.”
Tiếp nối lối vào làm từ tường đá bình thường của "Vô Sắc Ám”.
Nơi sâu thẳm trong đó chính là tận cùng thế giới—
“Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate”.
“Cảm ơn em, Silk. Có vẻ tôi đã quá căng thẳng rồi.”
“Không có gì đâu ạ. Hóa ra thầy cũng biết run à?”
Silk cười khúc khích, như thể đã nhẹ nhõm hơn.
Bản thân tôi cũng cảm thấy cơ thể đã bớt cứng lại.
“Hãy tận hưởng một cách thận trọng. Bọn mình chắc chắn sẽ làm được.”
“Vâng!”
Trong lúc đó, Nene đã quay về.
“Xác nhận lộ trình xong rồi ạ. Mà chỗ này, đúng là đáng gờm thật.”
“Đáng gờm?”
“Vâng. Không thấy có bẫy gì, nhưng mà… ngay khi vượt qua hành lang là không gian như biến đổi hẳn. Tự mình trải qua mới thấy thật sự kỳ dị.”
Tôi đã xem qua livestream của đội tiên phong nên phần nào nắm được đặc điểm, nhưng nhìn thái độ của Nene, có vẻ thực tế còn dị thường hơn nhiều.
“Vậy thì tiến lên thôi. Nene, dẫn đường nhé.”
“Giao cho em!”
Dưới sự dẫn dắt của Nene, bọn tôi tiến sâu vào "Vô Sắc Ám”.
Băng qua hành lang lát đá, xuyên qua căn phòng phủ đầy rêu, đẩy cánh cửa mở hé một nửa… trước mắt hiện ra một khu rừng rậm như trong rừng nhiệt đới.
Nhưng quan sát kỹ sẽ thấy nền vẫn là đá lát, và qua kẽ hở giữa cây cối có thể nhìn thấy tường bao.
Một khung cảnh như thể nhiều yếu tố bị trộn lẫn vào nhau.
Sự bất thường quá rõ rệt khiến tâm trí bị phân tán.
“Cái này… đúng là khá rợn đấy.”
Tôi buột miệng thốt lên lời như khen ngợi dành cho "Vô Sắc Ám”.


0 Bình luận