Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 61: Vĩnh hằng và hoàng hôn.

0 Bình luận - Độ dài: 1,222 từ - Cập nhật:

Ánh sáng nhuốm sắc cầu vồng nhòe nhoẹt, xé toang hoàng hôn rồi đâm thẳng vào người Simon.

Cơn bạo ngược ngập tràn sắc cầu vồng bị cậu ta nuốt trọn lập tức giày vò cơ thể bất tử ấy.

"Ah...! Gha...!"

Simon quằn quại, sùi bọt đen lẫn máu ra từ bảy khiếu.

Chân tay thối rữa vì ảnh hưởng của 〈Loạn Quang Thải Tiễn - Prismatic Missile〉 vẫn nối liền trong tình trạng mục nát, cơ thể cháy bỏng tan chảy, rồi lại tái tạo, tan chảy... cứ thế lặp lại mãi.

"Ahhhh! Cái gì thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy...!? Thở... thở không được...!"

Tôi ngoảnh mặt đi, tránh nhìn Simon đang gào thét giữa vòng luẩn quẩn chết chóc và tái sinh.

Cổ họng nghẹn lại, nhưng tôi không để bản thân yếu lòng.

"Marina, Silk. Kết thúc rồi... đi hội quân với Rain thôi."

"...Không cần kết liễu hắn à?"

Marina hỏi, ánh mắt sắc lạnh như thanh kiếm cô luôn mang theo.

Tôi lắc đầu.

"Cậu ta tự nhận mình là bất tử. Với lại, nếu có thể chết thì cậu ta đã chết lâu rồi."

Giọng tôi dửng dưng, nhưng lòng không yên.

Tôi cố xua đi những tiếng thét nhức óc của Simon ra khỏi tai.

Tình nghĩa bạn thuở nhỏ đã cạn sạch.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự dấy lên sát ý với cậu ta.

Rằng, Simon tuyệt đối phải bị xử lý tại đây.

...Để bảo vệ đồng đội.

"Gaah...! Yuke! Yuuuke! Mày đã làm gì tao!?"

"Bọn tôi đi đây, hai đứa."

Không đáp lại tiếng gào của Simon, tôi quay lưng bước đi, giục Marina và Silk.

Cả hai không hỏi gì thêm.

Chẳng có lý do gì để nấn ná thêm ở cái chỗ này.

"Tạm biệt, Simon. Ma pháp đó... 〈Loạn Quang Thải Tiễn - Prismatic Missile〉 sẽ không bao giờ giải trừ, cho đến lúc cậu chết."

"Cái... cái gì...!? Không thể nào! Yuke!"

〈Loạn Quang Thải Tiễn - Prismatic Missile〉 là loại ma pháp yếu hóa tổng hợp do chính tôi sáng tạo ra: kết hợp nhiều loại độc tố, dịch bệnh, và ma pháp phân rã, rồi dùng nguyền chú tạo thành một vòng lặp vĩnh cửu.

Tôi đã dùng kiến thức luyện kim để chồng ghép từng lớp ma pháp thức ở mức cân bằng mong manh nhất, triển khai thử nghiệm ở Zarnag, tinh chỉnh đi tinh chỉnh lại... và chỉ mới đây, cuối cùng nó đã hoàn thiện.

Trước kia, còn thiếu "cảm xúc tiêu cực" của tôi.

Tôi chỉ đơn thuần vận dụng nó như một ma pháp yếu hóa tổng hợp.

Nhưng giờ, nhờ phúc lành của Persephone, tôi đã có thể khống chế cảm xúc tiêu cực tận đáy lòng mình dưới dạng ma pháp lẫn nguyền chú.

Nhờ đó, 〈Loạn Quang Thải Tiễn - Prismatic Missile〉 đã phát huy năng lực chân chính.

"Cứu với! Cứu tao! Tao... đừng... đừng bỏ rơi tao...!"

Simon trườn bò, cố quay mặt về phía tôi.

Tôi tưởng cậu ta sẽ nói điều gì cuối cùng – xin lỗi, hay một lời giải thích – nhưng không.

Chỉ là tiếng kêu cứu trống rỗng, vô hồn.

Không một chút cắn rứt lương tâm, không một tia hối hận.

Mặc dù... tôi cũng chẳng cảm thấy hả hê.

"Này... chúng ta là bạn, đúng không...? Guh... Nếu cứ thế này, tao sẽ──..."

"Tôi không liên quan."

Lời tôi lạnh băng.

Không phải vì căm ghét – mà vì tôi đã buộc phải học cách buông bỏ.

Tôi quay lưng, bước về phía Jamie.

Bỏ lại Simon, mãi mãi.

"Rain, thế nào rồi?"

"Vừa kịp ạ. Nhưng vết thương... rất nặng."

Jamie, mặt mày xám ngoét, khẽ mở mắt nhìn tôi.

"Ahaha... Yuke à..."

"Đừng cố nói. Xử lý xong vết thương là phải rút khỏi mê cung ngay."

"Tôi... không được rồi."

"Đừng nói nhảm. Phải trở về Finis thật sự, dưỡng thương rồi còn tiếp tục phiêu lưu nữa chứ."

Tôi nói chắc nịch, như một lời hứa.

Jamie khẽ rơi nước mắt.

"Đúng đó! Vào 'Clover' đi ạ! Toàn con gái không, vui lắm!"

"Marina, còn Yuke thì sao?"

"Yuke chắc chắn sẽ coi Jamie là đồng đội, là gia đình mà!" –

Marina đáp ngay, không chút chần chừ.

Cô có thể nóng nảy, nhưng lòng dạ rất rõ ràng.

Ý đó rất hay.

Sau vụ này, e là Jamie khó gia nhập nhóm nào khác.

Nhưng với 'Clover'── và nhất là Jamie, người đã liều mạng cứu bọn tôi── cô ấy chắc chắn sẽ trở thành một đồng đội tuyệt vời.

"Được phiêu lưu cùng Yuke nữa sao...?"

"Tôi không ngại. Vì vậy, hãy cố thêm chút nữa nhé."

Tôi lấy từ túi ma pháp Magic Bag ra một bình thuốc hồi phục Healing Potion, đổ lên vết thương.

Khói xanh bốc lên, vết thương từ từ khép lại... nhưng rồi lại nứt toác.

"...Không phải vết thương bình thường."

"Hiệu ứng từ thanh ma kiếm của Simon đó. 'Tao sẽ để lại vết thương không bao giờ lành'... hắn từng nói vậy."

"Phiền phức thật."

"Cho nên... tôi... chắc không cứu được nữa đâu..."

Jamie cố nặn ra một nụ cười, cố gắng chấp nhận cái chết.

Cô gái từng cười ngạo nghễ, hò hét không ngớt ấy... giờ trông thật yếu đuối.

"...〈Phá Ma Thức – Dispel Magic〉."

Tôi chạm nhẹ vào vết bớt trên má mình, vận ma pháp.

Giờ thì chẳng còn biết đây có gọi là ma pháp nữa không, nhưng nếu nó là vết thương không thể chữa bằng thuốc hay ma pháp thường, thì chỉ còn cách này.

"...Có hiệu quả rồi!"

Rain, người vẫn không ngừng truyền hồi phục, mừng rỡ reo lên.

Thay vào đó, tôi cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo, rờn rợn bò từ má xuống cổ──

Nhưng là ma pháp ngoại lai, nên phải chấp nhận thôi.

Chỉ cần không ngã quỵ như trước là được.

Thương tích của Jamie khép lại nhanh chóng.

Nhưng có lẽ vì kiệt sức, cô ấy đã lịm đi.

"Vết thương đã khép. Giờ sẽ ổn thôi."

"Đúng như mong đợi của Rain. Được rồi, rút lui thôi!"

"Cần phải nhanh lên ạ!"

Nene, tai vểnh lên, cảnh giác nhìn quanh.

Ánh chiều đỏ dần tắt.

Từ những bóng đổ trong tàn tích, vài thứ gì đó đang bò ra.

"...Bọn Ảnh Nhân – Shadow Stalker."

"Chúng chưa phát hiện ra mình. Nhưng..."

Nene chỉ tay.

Nơi đó, Simon vẫn còn gào thét, quằn quại.

Bọn Nhân Ảnh lao tới, dùng thứ năng lực kỳ dị xé nát cơ thể cậu ta.

"Ighy!?"

...Nhưng với thể chất bất tử, cậu ta lập tức tái sinh.

Cứ vậy, mãi mãi.

Simon sẽ bị độc tố và nguyền chú giày vò, rồi bị Ảnh Nhân xé xác không ngừng trong tàn tích thành phố thám hiểm mục nát này.

Bởi chính tay tôi đã an bài như vậy.

Và giờ── chúng tôi sẽ rời bỏ cậu ta lại.

Bằng chính ý chí của tôi.

"Tạm biệt, Simon."

"Yu... Yuke! Tao...!"

Trước khi nghe trọn tiếng gào thất thanh ấy, 【Cuộn Rút Lui – Scroll of Exit】 đã đưa chúng tôi thoát về đại động.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận