Vol 1
Chương 41: Quá khứ day dứt và những suy nghĩ rối bời
1 Bình luận - Độ dài: 1,238 từ - Cập nhật:
Sau một quãng nghỉ ngắn, bọn tôi lại tiếp tục bước vào "Vô Sắc Ám”.
Cảnh vật vẫn thay đổi chắp vá và chóng mặt như trước, nhưng bọn tôi đã quen dần, tốc độ di chuyển cũng nhỉnh lên chút ít.
Dọc đường cũng có chiến đấu với đám ma vật, nhưng không rơi vào nguy hiểm lớn nào, cứ thế tiến sâu vào trong.
Có lẽ cũng nhờ đã kịp nghỉ ngơi trong Khu an toàn.
Căng thẳng thái quá sẽ càng làm nỗi sợ phình to và khiến bước chân chậm lại mà.
"…Không có vấn đề gì. Đi tiếp thôi."
NeNe trở về từ nhiệm vụ cảnh giới phía trước, gọi bọn tôi từ sau một khúc quanh.
Trên mặt em ấy có một vết xước nhỏ, máu còn rỉ ra.
"Khoan đã, NeNe. Em bị thương kìa."
"Chỉ xước nhẹ thôi mà."
"Tôi còn dư Ma lực. Đừng cố chịu. Lại đây."
Tôi vẫy tay gọi em ấy tới và dùng phép trị thương chữa lành vết thương trên má còn đang rỉ máu.
Cắt sâu hơn vẻ ngoài đấy.
Không đau sao?
"Kể cả vết thương nhỏ cũng phải báo cáo ngay. Với cả, dù là mạo hiểm giả đi nữa, để lại sẹo trên mặt con gái thì biết làm sao bây giờ."
"Aha, bây giờ thì muộn rồi ấy mà."
Tôi nhìn kỹ gương mặt NeNe đang cười gượng, nhận ra em ấy vẫn còn vài vết sẹo mờ.
Dù có che bằng trang điểm, nhưng đây chắc là vết trầy xước... không, là vết rách mới đúng.
Ai đó đã dùng roi mảnh hay vật gì đó quất vào mặt NeNe đến mức nứt toác ra.
"À, không phải do Mamal-san đâu nhé. Vết cũ rồi mà."
"Em không còn đau sao? Ổn chứ?"
"Ổn mà. Với lại, do em tự chuốc lấy thôi."
NeNe cười gượng, trông có chút miễn cưỡng.
Tốt nhất đừng đào sâu thêm.
"Vậy à. Nhưng mà, từ giờ nhớ báo cáo vết thương ngay. Không biết chuyện gì sẽ thành chí mạng đâu."
"Rõ rồi ạ! Thôi, đi tiếp nào!"
NeNe chẳng hề để tâm đến hành động có phần đường đột của tôi, lại nhanh nhẹn dẫn đường.
Tôi vừa đi theo, vừa nhận ra trong lòng mình có chút bực bội.
Rốt cuộc phải có lý do gì, mới khiến người ta nỡ để lại sẹo trên gương mặt non nớt thế này chứ.
"Yuke, tập trung đi."
Rain đang đi phía trước quay lại nhắc nhở tôi.
Như thường lệ, Rain thật sắc sảo.
Không lẽ em ấy đang đọc tâm trí tôi bằng ma pháp?
"Thể hiện hết ra mặt rồi đấy. Khi nào uống rượu, nghe kể cũng chưa muộn mà."
"Ờ, cũng phải."
"Nya haha, cũng chẳng có chuyện gì to tát đâu. Có rượu ngon thì em kể hết cho mà nghe."
Nghe chừng NeNe cũng bắt được đoạn đối thoại, liền cười đùa chen vào.
"Vậy à. Về đến nơi, tôi sẽ khui chai ngon nhất trong kho."
"Miễn là đừng có vị cam chanh là được."
Liệu chai rượu táo tôi lén mượn từ văn phòng Benwood có hợp khẩu vị của NeNe không nhỉ.
◇
"Được rồi, tiến độ ổn đấy."
Tiến sâu trong mê cung một cách suôn sẻ, bọn tôi đã đến cầu thang xuống tầng hai nhanh hơn dự đoán.
Từ sau lần đó, cũng không chạm trán ma vật mạnh nào, và cũng chưa phát hiện dị thường nào đáng ghi nhận.
"Cái pháp cụ này đỉnh thật đấy."
NeNe lật qua lật lại vật trông như la bàn, thì thầm.
"【Dẫn Lưu Phong】 là món thường dùng khi thám hiểm mê cung lần đầu mà."
"Chưa từng thấy luôn. Không ngờ lại tiện đến vậy…"
【Dẫn Lưu Phong】 là một pháp cụ mô phỏng la bàn, đúng hơn là thiết bị cảm ứng dòng khí.
Nó cảm nhận luồng không khí cực nhẹ thổi từ tầng dưới lên cửa vào, chỉ hướng cầu thang và lối ra.
Có nó, sẽ dễ tìm được vị trí cầu thang ngay cả trong mê cung chưa quen thuộc, và cũng kỳ vọng được lối thoát khi lạc đường.
Ngay cả trong "Vô Sắc Ám" – nơi không gian thay đổi thất thường – nó vẫn phát huy tác dụng, làm tôi thấy an tâm hơn.
"Giờ thì, tranh thủ nghỉ tí, tổng hợp lại thông tin từ nãy giờ nào."
"Cái gì cũng dị quá, đến mức không biết cái nào mới là dị nữa."
Silk nói cũng đúng.
Phải nắm được chuẩn "bình thường" của "Vô Sắc Ám" thì mới phân biệt nổi dị thường.
Hiện tại, chỉ có thể kết luận là: nó bất thường hơn mê cung khác rất nhiều.
"Chắc là con cá mập đội lốt người và cái hộp đen kia."
"Chuẩn luôn. Đánh bao nhiêu ma vật rồi, chỉ con cá mập đó là lạ nhất."
Marina và NeNe, đang ngồi tự lau người sau lưng tôi, cũng góp ý.
"Phải. Nhưng hình như số lượng ma vật cũng ít hơn bình thường nhỉ? Hay do NeNe giết hơi nhiều?"
"Chắc do mình toàn đi đường ngắn nhất ấy. Nhờ ơn pháp cụ đấy."
"Cũng đúng."
Đúng là nhóm những người từng truyền phát trực tiếp cũng không ai dùng 【Dẫn Lưu Phong】.
Chắc do không có Giả Kim Thuật Sư để chỉnh pháp cụ.
Tôi vừa nghĩ vừa ghi chép lại ý kiến vào sổ.
"Không cần khách sáo thế đâu. Anh cứ quay lại phía này cũng được mà? Có phải khỏa thân đâu."
"Đừng nói nhảm. Tôi biết giữ lễ nghi trong tổ đội đấy."
"Em thì bị anh nhìn thấy hết rồi, nên chẳng sao đâu!"
"Khụm!"
Tôi hắng giọng để ngắt lời Marina.
Chính vì em mới càng phải cẩn thận đó!
"Báo khi xong nhé."
Vừa thở dài, tôi vừa tiếp tục xâu chuỗi suy nghĩ.
Kẻ chủ chốt chắc chắn là "con ma vật đầu cá mập" và "hộp đen" –
Cả hai đều không có trong bất kỳ bản ghi chép nào trước.
Gặp ma vật vượt cấp tầng là dấu hiệu khả nghi của hiện tượng Tràn Ra.
Kho báu cũng nên cảnh giác tương tự.
Bề ngoài thì bảo "hên thôi" khi bắt gặp rương kho báu ngay tầng 1, nhưng suy cho cùng, vẫn là dị thường, phải không?
Ngay cả kho báu cũng có cấp độ phù hợp theo tầng mê cung.
Bình thường, chất lượng kho báu tỉ lệ thuận với rủi ro tầng tầng lớp lớp mà.
Ấy vậy mà rương tầng 1 lại phun ra một đống pháp cụ xịn thế kia, thực sự có hợp lý không?
Khoan đã…
Túi ma pháp Rain đang mang theo...
Nếu nghĩ kỹ, cái túi đó cũng quá tốt so với tầng 2 mê cung loại nhỏ!
Vậy nghĩa là...
"Bùm!"
"Uwaa!"
Sau lưng tôi bất ngờ có cảm giác mềm mại và sức nặng đè lên.
"Yuke. Không nói ra thì làm sao tụi em hiểu được! Đừng có mặt nặng mặt nhẹ, nói thẳng đi chứ!"
"À, ừ… Cho tôi thêm chút thời gian. Vẫn chưa xâu chuỗi hết."
"Vậy à?"
Trước tiên, xin hãy rời khỏi lưng tôi đã...
Không thì tôi còn rối trí thêm mất.
Đã thế còn không mặc giáp như mọi khi.
…Bất ổn chết được.


1 Bình luận