Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 62: Kết cục và đồng đội

0 Bình luận - Độ dài: 1,288 từ - Cập nhật:

Từ lúc rời khỏi Đại Không Động, mọi chuyện diễn ra cực kỳ nhanh chóng.

Benwood, người đã theo dõi buổi phát trực tiếp, lập tức chạy tới chỗ bọn tôi với vẻ mặt đầy lo âu, nhưng hành động rất bình tĩnh và dứt khoát.

Các trị liệu sư đang chờ sẵn ở Đại Không Động cũng nhanh chóng đưa Jamie đến trị liệu viện cấp cao mà không cần ai chỉ đạo thêm.

Còn bọn tôi thì phải tiếp nhận thẩm vấn ở Hội mạo hiểm giả.

Dù Benwood đã mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng việc bọn tôi hơi cưỡng ép xông vào một mê cung đã quyết định phong ấn là điều không thể lờ đi được.

Việc nộp bản ghi chép cùng báo cáo toàn bộ diễn biến cũng là điều đương nhiên thôi.

Nếu không, chính Benwood, với tư cách Hội trưởng, sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.

Ông hiểu điều đó, nên vẫn làm đúng quy trình – dù ánh mắt dành cho tôi luôn đầy ám chỉ.

Dù vậy, chuyện này chỉ mang tính hình thức thì cũng quá rõ rồi.

Trị liệu sư thuộc Hội mạo hiểm giả đã được cử chờ sẵn từ trước, các trị liệu viện công lập cũng được thông báo từ sớm.

Không có chuyện cấp trên không nắm được việc này.

Nhờ vậy, hình phạt dành cho bọn tôi cũng tương đối nhẹ.

Chỉ bị nhắc nhở miệng, trừ điểm độ tín nhiệm mạo hiểm giả, và đình chỉ hoạt động một tháng.

…Cái cuối hơi lâu chút, nhưng so với những gì Jamie – người sống sót cuối cùng của "Thunder Pike" – phải chịu thì vẫn còn nhẹ lắm.

Còn Jamie, nhờ trị liệu kịp thời nên chỉ sau khoảng một tuần đã được xuất viện.

Trong thời gian đó, cô ấy phải trả lời thẩm vấn từ giám sát viên vương quốc, gặp mặt Benwood, và xử lý hàng loạt công việc hậu sự với tư cách thành viên "Thunder Pike".

Tôi cũng giúp cô ấy vài việc, nhưng nhìn chung, tình hình đúng là thảm hại.

Chỉ mới nửa năm kể từ khi tôi rời đi, tổ đội A-rank "Thunder Pike" đã tự hủy hoại mọi thứ:

Ký hợp đồng trực tiếp với tổ chức phi pháp, lợi dụng danh nghĩa A-rank để buôn bán hàng cấm, vòi vĩnh, cướp công các tổ đội khác, rồi còn dọa nạt.

Simon, thủ lĩnh, cậu ta thiếu ý thức và cảnh giác của một người chuyên nghiệp.

Một phần lỗi cũng do tôi khi còn ở đó đã nhận hết đối ngoại về mình vì nghĩ "đã được giao phó", khiến Simon chẳng học hỏi được gì.

Cậu ta, một tên quê mùa, ngây thơ đến ngu ngốc, đã bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mà chẳng hề nghi ngờ.

Bởi vì trước đó, Simon chưa từng nếm mùi thất bại.

Chuyện phân biệt thật giả với một kẻ như vậy vốn đã quá sức.

“Aah, cuối cùng cũng xong rồi ha~”

Jamie vươn vai thật dài, ngả người lười nhác, giọng nói vừa nhẹ nhõm vừa buông xuôi.

Hôm nay, tôi và Jamie đã cùng tới Hội mạo hiểm giả và Hiệp hội Công chính để làm và nộp các giấy tờ cần thiết.

Giờ thì mọi chuyện liên quan đến “Thunder Pike” xem như đã dọn dẹp xong.

“Khá mệt đấy nhỉ… Cố gắng rồi, Jamie.”

“Cảm ơn nha.”

Jamie mỉm cười gượng gạo, trong bộ đồ giản dị khiến cô trông như một cô gái quê vừa từ nông trại ra thành phố.

Bộ giáp lộng lẫy trước kia cũng đã bán đi để bù đắp thiệt hại rồi.

Trang điểm cũng nhạt bớt, nếu là người quen sơ thì chắc chẳng nhận ra cô ấy nổi.

“Đi nghỉ chút đi.”

Nghe tôi nói, Jamie gật đầu nhẹ, không nói gì – hiếm có ở một người như cô ấy.

Bọn tôi mua bánh nhân thịt cừu bọc vỏ và nước gừng nóng ở quầy ven đường, rồi ngồi xuống mép đài phun nước.

“Mùa đông tới rồi ha.”

“Ờ.”

Đã vào thu, các sạp ven đại lộ bày đầy trái mùa, như đang nhắc nhở Finis chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

“Này, Yuke…”

“Hửm?”

Đang nhai miếng bánh, tôi nghe Jamie khẽ gọi – giọng cô rất nhỏ.

Thật khó tin đây lại là cùng một Jamie từng cười the thé chói tai như điên.

“Xin lỗi…”

Jamie đứng dậy, cúi gập người thật sâu – nghiêm túc và chân thành đến mức khiến người đối diện thấy ngột ngạt.

…Lại nữa à.

“Jamie, tôi nói rồi mà. Quá khứ là quá khứ, còn việc cứu cô chỉ là trả nợ thôi. Đã bảo bỏ qua hết rồi mà.”

Tôi đặt tay lên vai cô ấy, ấn nhẹ để cô ngồi xuống lại cạnh mình.

Không biết là lần thứ bao nhiêu rồi.

Chắc chắn đã hơn mười lần.

“Xin lỗi bao nhiêu lần cũng không đủ…”

“Phần thừa tôi còn tính đem đi cầm cố rồi đây này.”

Tôi đùa nhẹ, gãi đầu, mắt nhìn ra đường cái cho tránh ánh nhìn cảm xúc của cô.

Jamie khẽ thút thít, che mặt – cái cách cô ấy lúng túng thế này khiến tôi thấy lạ lẫm.

Từ lúc quen biết, Jamie lúc nào cũng rực rỡ, luôn cười toáng lên một cách ồn ào.

Có lẽ, đây mới là bản chất thực sự.

“Này Jamie, tôi thực sự không còn bận tâm nữa. Lúc còn ở ‘Thunder Pike’ đúng là có nhiều chuyện, nhưng suy cho cùng cũng là kinh nghiệm quý giá. Nên cô cũng đừng áy náy mãi nữa.”

“Ahh… Tôi thật sự ghét bản thân mình. Ghét cái kiểu lợi dụng sự tử tế của cậu, ghét cái việc từng tham gia vào cái tổ đội đó, từng cùng bọn nó chế nhạo cậu… Tôi thật sự, ghét chính mình kinh khủng.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng Jamie đang co người lại – một cách an ủi ngập ngừng, vì tôi chưa từng thân với cô đến mức này.

“Cả cái kiểu lăng nhăng của cậu cũng ghét luôn…”

“Tôi không có ý đó nha!?”

Tôi giật bắn mình, buông tay ra vội, gần như nhảy dựng lên – không ngờ cô ấy lại hiểu lầm kiểu đó.

“Tôi cũng ghét cái sự nhẹ dạ cả tin của mình…”

“Hả?”

“Không có gì.”

Jamie bật cười, ánh mắt hơi nhòe nhưng có gì đó sáng lên.

“Liệu tôi có thể thay đổi được không?”

“Đã thay đổi rồi còn gì. Nhìn xem, giờ cô còn ngồi đây bình thường trò chuyện với tôi.”

Khi còn trong “Thunder Pike”, tôi và Jamie gần như không nói chuyện ngoài lúc giao nhận thuốc trong lúc mạo hiểm.

Tôi cũng chủ động giữ khoảng cách để tránh bị mỉa mai.

Bây giờ nghĩ lại, đó là lỗi của tôi.

Lẽ ra, tôi nên chủ động giao tiếp nhiều hơn, để cho họ hiểu con người mình, như lúc này đang nói chuyện với Jamie.

Nếu làm vậy, có lẽ mọi chuyện đã khác.

“Thôi, về thôi. Tech đang đợi mà nhỉ?”

“Ừ ha… à mà…”

Jamie đứng dậy, khẽ lắc mình.

Năm năm chung tổ đội, tôi giờ mới nhận ra: khi muốn nói điều khó nói, Jamie luôn làm động tác lắc nhẹ người thế này.

“Hôm nay cảm ơn cậu nha, Yuke.”

Lời cảm ơn ấy, không ồn ào, không ngượng nghịu, mà rõ ràng và bình tĩnh – như một dấu chấm hết cho tất cả những gì cũ kỹ.

Tôi mỉm cười đáp lại.

“Không có gì.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận