「──……ư」
Tôi mở mắt ra vì ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ.
Trần nhà quen thuộc dạo gần đây và chiếc giường cuối cùng cũng vừa vặn với cơ thể.
Đây là phòng riêng của tôi trong căn cứ.
"Chào buổi sáng, Yuke-san."
Nhận ra tôi tỉnh lại, Silk—người có vẻ đã chăm sóc tôi—cúi xuống nhìn.
Ánh mắt dịu dàng của em ấy khiến tôi bất giác thở phào.
"Chào buổi sáng, Silk."
"Sắc mặt anh khá hơn rồi."
"Tôi... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sau khi nhảy xuống Đại Không Động, anh bị cạn kiệt ma lực rồi ngất đi đấy ạ. Làm liều quá mức luôn. Đã có lúc rất nguy hiểm rồi."
【Cuộn thánh vực】 và 【Cuộn rút lui】 đều là đạo cụ ma pháp đặc biệt, người thường không thể sử dụng.
Đã vậy tôi còn dùng liên tiếp trong tình trạng kiệt sức như vậy, ngã gục cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng dù sao, nhờ thế mà Silk và mọi người đều bình an, nên lựa chọn đó không hề sai.
"Đã bao lâu rồi?"
"Hai ngày tròn ạ. Em đã tổng hợp bản ghi phát sóng và nhật ký hành trình nộp lên rồi. Nhưng chuyện xảy ra sau khi vào khu vực cầu thang thì... Khi nhận ra thì đã bị Orcus bao vây, rồi tiếp theo là em đã ở trong Đại Không Động luôn."
Bốn người bọn tôi đều bị thôi miên hoặc hôn mê bằng ma pháp.
Không thể nào nhớ nổi diễn biến lúc đó.
"Em còn nhớ gì không?"
"Sau khi anh ngủ được một lát... Nene-san phát hiện có người. Cô ấy cảnh báo rằng có ai đó ở đầu cầu thang... Rồi sau đó thì em không nhớ gì nữa ạ."
Có lẽ đối phương đã dùng 〈Lặng bước〉 hay 〈Tàng Hình〉, hoặc đạo cụ ma pháp có hiệu quả tương tự.
Không chỉ 【Vòng Cổ Nô Lệ】, đám tài trợ kia chắc chắn còn cung cấp cho họ cả đống đạo cụ cấm khác.
Nhìn việc Simon dễ dàng đuổi kịp bọn tôi thì khả năng cao họ đã xài đủ trò.
"Chào buổi sáng! Tớ đổi ca nè! Yuke sao rồi?"
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Marina mở cửa bước vào, chẳng thèm gõ lấy một tiếng.
Làm ơn dịu dàng một chút đi mà.
"Ồ, anh tỉnh rồi!"
"Marina cũng không sao chứ?"
"Ừm! Tụi em ai cũng ổn hết ạ! Để em đi gọi Rain với Nene nha!"
Để cửa mở toang, Marina chạy biến đi.
Nhìn bộ dạng ấy, chắc chắn là tình hình ổn cả.
Ảnh hưởng của 'Cánh Đồng Xám' có vẻ không lớn lắm.
Trừ tôi ra.
"Phải báo cáo với Benwood thôi... Đám tập kích bọn mình là 'Thunder Pike'."
"……Em cũng đoán vậy. Trước lúc thoát thân, em có thấy mặt họ."
"Nhưng chắc bọn họ chết rồi. Khó mà sống nổi trong tình cảnh đó."
Giọng nói của Simon lúc thoát thân vẫn văng vẳng trong đầu.
Dù gì cũng là bạn thuở nhỏ, từng là đồng đội.
Vậy mà tôi đã bỏ mặc cậu ta.
Ngay từ đầu đã từ chối chọn cứu giúp, chỉ nghĩ đến việc đưa đồng đội mình rút lui an toàn.
Quyết định đó không sai.
Tôi cũng có oán hận, và cậu ta cũng là kẻ hạ tiện không đáng cứu.
Nhưng tiếng kêu tuyệt vọng đó vẫn cứ bám lấy tâm trí tôi.
"À, còn người pháp sư hôm đó, anh nghĩ sao ạ?"
"Pháp sư?"
"Vâng. Em cảm giác người đó hơi khác những kẻ còn lại ạ."
Đúng là, Jamie có gì đó rất kỳ lạ.
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lúc đó cũng không có cơ hội để hỏi han đàng hoàng.
"Lúc tỉnh lại, người đó đã cởi 【Dây Trói】 cho bọn em, rồi dùng ma pháp gì đó đánh lạc hướng đám Orcus."
Jamie... cuối cùng cô ấy muốn gì?
Không, có lẽ tôi cần bình tĩnh lại và đánh giá lại Jamie.
Ít nhất thì cô ây đã cứu bọn tôi hai lần, hoặc ba.
〈Chế Ngự Rơi〉.
Gỡ trói và đánh lạc hướng Orcus.
Và có thể còn dùng ma pháp ngủ để tránh giao chiến.
Nếu đúng là người của 'Thunder Pike', Simon hay Barry hẳn sẽ tấn công ồ ạt chứ không hành động âm thầm như vậy.
Có thể Jamie đã cố cứu bọn tôi.
Ít nhất, hai lần là chắc chắn.
"..."
Ngay khi nghĩ đến đó, cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Bản thân mình quá tệ hại.
Tôi buồn nôn vì những sai lầm và sự ngu ngốc của chính mình.
"Yuke-san?"
"Tôi đã... Tôi đã mắc sai lầm nghiêm trọng!"
"Anh bình tĩnh lại đi! Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Nếu lúc đó tôi nhận ra.
Nếu lúc đó tôi suy nghĩ tỉnh táo hơn.
Nếu lúc đó tôi chịu xem Jamie như một 'đồng đội'...!
Tôi đã giết cô ấy.
Tôi đã bỏ mặc Jamie—người đã cứu 'Clover'—chết trong mê cung chết chóc ấy, chỉ vì những ác cảm và hiểu lầm từ quá khứ.
"……! Yuke, anh sao vậy ạ?"
Rain vội vã chạy tới, nắm chặt tay tôi.
"Tôi, tôi..."
"Không sao mà. Bình tĩnh đi. Hít sâu nào. Tụi em đều ở đây."
Ngẩng lên, tôi thấy Marina, Nene và Silk cũng đang lo lắng nhìn mình.
Khốn kiếp.
Đường đường là thủ lĩnh mà lại mất kiểm soát thế này.
"Xin lỗi. Tôi vừa bị chính thất bại của mình đánh gục."
"Là chuyện về Jamie sao ạ?"
"Sao em biết?"
Rain không trả lời, chỉ lấy từ 【Túi Ma Pháp】 ra thứ gì đó.
"Thứ này được nhét trong túi đeo hông của anh ạ."
"Trong túi?"
"Ừm. Bẩn quá nên lúc lau chùi em mới thấy ạ."
Đó là một viên ma thạch ghi hình và một lá thư gấp lại.
Trên thư, bằng nét chữ xiêu vẹo quen thuộc, viết:
"Gửi Yuke. Từ Jamie."
"Phần ghi hình em chưa xem. Bức thư này cũng gửi đích danh anh."
"……Tôi sẽ mở nó ngay bây giờ. Mọi người, cùng ở lại với tôi nhé?"
Nghe tôi yếu ớt nói vậy, cả bọn đều khẽ gật đầu.


0 Bình luận