“──Chuẩn bị chiến đấu.”
Tôi hạ giọng ra hiệu, cả bọn lập tức dừng lại theo phản xạ.
May mà đám đó vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi.
Đám quái hình người, cơ bắp cuồn cuộn, đang tụ tập vô tư gần cầu thang đi xuống.
“Lũ Orcus…!”
Vừa trông thấy chúng, Silk khẽ nghiến răng, sát khí từ cô ấy như bùng lên theo bản năng.
Người luôn bình tĩnh như cô ấy mà phản ứng dữ dội thế thì đủ hiểu mức độ căm hận của cô với loài quái đó.
Orcus là loài quái vật hình người mang gương mặt thú tính, được Man Thần Baroque tạo ra.
Chúng là kẻ thù tự nhiên của loài người, sống theo bản năng và bạo lực, với triết lý: “mọi sinh vật có trí tuệ (việc có thật sự có trí tuệ hay không cũng không quan trọng) ngoài giống loài mình đều đáng bị giết hoặc thống trị.”
Với chúng, mọi sinh vật đều chỉ là công cụ sinh sản hoặc thức ăn.
Đặc biệt, không hiểu vì lý do gì mà chúng có sự ám ảnh kỳ quái với tộc Elf.
Trong thời cổ đại, vương quốc Elf Sandrion từng bị Orcus xâm lược và hủy diệt, gây ra vô số thảm kịch.
Với Elf, Orcus là nỗi căm thù khắc sâu trong máu.
“Bình tĩnh, Silk.”
Tôi khẽ nói, không răn dạy mà chỉ nhắc nhở.
“Em hiểu. Nhưng lần này… không thể để sót một con nào.”
Silk siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc như dao.
Tôi gật đầu, rồi quay sang hai người còn lại.
“Hai em đã từng giao chiến với Orcus chưa?”
“Chưa ạ,” Rain đáp, tay nắm chặt đầu trượng, ánh mắt cảnh giác nhưng không hề run.
“Em cũng vậy,” Marina trả lời, không mất bình tĩnh, mà còn như hơi phấn khích – đôi mắt sáng rực lên.
Tôi bắt đầu phác thảo kế hoạch tác chiến.
“Bốn con. Vũ trang sơ sài, chắc là loại chiến binh cấp thấp. Về cấp độ quái vật thì khoảng hạng C. Nhưng đừng xem thường, vì chúng đông.”
Orcus có hệ thống quân sự rõ ràng, cấp bậc phân định bằng sức mạnh, và vũ khí phản ánh điều đó.
Đám trước mắt gần như trần truồng, vũ khí chỉ là giáo thô sơ. Chắc chắn là cấp thấp nhất.
Tuy vậy, cơ bắp phát triển cùng bản năng chiến đấu bẩm sinh khiến kể cả tay không chúng cũng nguy hiểm.
“Dùng ma pháp và tên tấn công tầm xa trước để kéo giãn khoảng cách. Tôi sẽ hỗ trợ bằng ma pháp suy yếu. Marina xông lên áp sát. Silk yểm trợ bắn tỉa tự do.”
“Còn em?”
Rain hỏi, mắt đã lóe sáng chờ lệnh.
“Ra đòn đầu thật mạnh giúp tôi. Giảm số lượng càng sớm càng tốt.”
Cả nhóm gật đầu, không ai hỏi lại.
Tôi bắt đầu niệm cường hóa ma pháp cho cả nhóm.
Chúng tôi còn một lợi thế nữa – một lợi thế khiến tôi thấy buồn nôn.
Đó là… nhóm có nhiều thành viên nữ.
Nếu tôi bị bắt, có lẽ sẽ bị xem là thực phẩm ngay.
Nhưng Marina, Rain và Silk… chúng sẽ bị bản năng sinh dục chi phối nhiều hơn nhu cầu ăn uống.
Dù trong chiến đấu, chúng vẫn sẽ không chủ đích giết các cô ấy.
Tôi từng nghe nói bản năng này mạnh tới mức ngay cả khi bị đe dọa tính mạng, chúng cũng không thay đổi cách tiếp cận.
Loài sinh vật xem mạng sống nhẹ hơn cả dục vọng, thật khiến người ta phát chán.
“Được rồi, tấn công!”
Tôi ra hiệu.
Ngay lập tức, Rain giơ trượng lên, miệng niệm nhanh như gió.
Ma lực dồn tụ ở đầu trượng, ánh sáng đỏ rực rỡ lóe lên.
Quả Hỏa Cầu cấp bốn phóng ra, bắn như đạn pháo, rồi nổ tung giữa đám Orcus.
Tiếng nổ chấn động cả hành lang.
Đám Orcus bay lên không trung, lửa bén vào da thịt cháy khét lẹt.
…Nhưng, da chúng dày thật.
Chưa chết tên nào.
“Tiếp theo!”
Tôi rút cuộn ma pháp tự chế, kích hoạt Rock Blast.
Vô số tảng đá hiện ra giữa không trung, như thác đổ xuống, dội thẳng vào hai con đang lồm cồm bò dậy.
Tiếng xương gãy, tiếng rống thê thảm vang vọng.
Một con định né nhưng bị Silk bắn trúng mắt.
Mũi tên ghim thẳng qua hốc mắt, cắm sâu đến nửa cán.
Nó khựng lại, rồi bị đá đè nát.
“Còn hai! Marina!”
“Rõ!”
Marina không đợi nhắc lại.
Cô lao lên như một cơn gió đỏ – tóc tung bay, kiếm giơ cao.
Tôi niệm nhanh Paralyze và Slow, hai con Orcus khựng lại ngay trong bước chạy.
“Chaaaa!”
Marina hét lớn, nhảy vọt lên, vung kiếm chém xéo từ trên xuống.
Thanh bastard sword vẽ một đường đen lấp lánh, xé toạc con Orcus từ vai xuống bụng – máu phụt ra như vòi phun.
“Một tên!”
Cô xoay người, gần như trượt chân xoay vòng, chém tiếp nhát thứ hai vào con còn lại.
Lưỡi kiếm rạch ngang ngực, không sâu lắm, nhưng khiến nó khựng lại một nhịp.
Ngay lập tức, ba mũi tên lao tới như chớp, cắm thẳng vào con mắt phải của nó.
Silk từ phía sau giương cung lần nữa, biểu cảm không lay động, ánh mắt lạnh lùng đến rợn người.
“Nice, Silk!”
“Phải kết liễu cho chắc!”
“Ừa!”
Marina không do dự, bước lên, dồn sức vào tay.
Một cú chém mạnh đến mức có thể gọi là overkill – đầu con Orcus bay khỏi cổ, văng vào vách đá, máu vẽ một vòng cung lên không trung.
Khi chắc chắn cả đám Orcus không còn nhúc nhích, tôi mới thở phào.
“Xong. Tiêu diệt hoàn tất.”
Dù không có giá trị thương phẩm, lũ Orcus vẫn là quái vật được khuyến khích tiêu diệt.
Tôi đi thu lại tai chúng để làm bằng chứng.
“Bình tĩnh lại rồi chứ, Silk?”
“V-Vâng… xin lỗi. Hễ thấy Orcus là em lại mất bình tĩnh…”
“Bản năng thôi. Với Elf, chuyện đó là lẽ tự nhiên.”
Silk ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi bất ngờ.
“Thầy… không nói gì về việc em là Dark Elf nhỉ?”
“Màu da không làm nên con người. Với tôi, Silk vẫn là Silk.”
“Thầy…”
Dark Elf – một nhánh ở phương Nam, thường bị gọi là phản đồ của Elf.
Nguyên nhân cụ thể thì chẳng ai rõ ràng.
Có kẻ bảo họ từng theo phe Hắc Ám, có người nói là do mâu thuẫn với High Elf phương Bắc.
Nhưng nói gì thì nói, quá khứ là quá khứ.
Một cô gái tốt như thế mà bị miệt thị chỉ vì xuất thân… là điều tôi không thể chấp nhận.
Dù lời đồn có là thật, thì đem tội lỗi quá khứ để kết tội người hiện tại là ngu xuẩn đến khó tin.
“Ít nhất… tôi – không, tất cả chúng ta đều xem em là đồng đội. Bây giờ còn lôi giống loài ra để nói thì buồn cười lắm. Nói vậy thì nhìn Rain đi, cô ấy mê đạo cụ ma pháp chẳng khác gì mấy ông Dwarf.”
“N-Này! So sánh thế là thất lễ đấy ạ! Đạo cụ ma pháp là lẽ sống, là lãng mạn đấy biết không!”
“Tôi hiểu mà.”
Tôi gật đầu thật lực.
Cả Rain và Silk bật cười khúc khích.
“Ơ, đang nói chuyện vui vẻ mà không rủ em! Em cũng muốn góp vui nữa chứ! …À khoan, khoan, lũ Orcus này có mang thứ gì lạ lắm nè!”
Marina, đang lục soát xác, giơ lên một tấm giấy giống da dê.
“Ồ… Marina tìm được đồ ngon rồi đấy.”
“Thật á?”
Cô ấy nghiêng đầu trước lời tôi, trông vừa tò mò vừa hơi đắc ý.


0 Bình luận