Vol 1
Chương 57: Tính chất của "Vô Sắc Ám" và khởi động chinh phục
0 Bình luận - Độ dài: 1,311 từ - Cập nhật:
"Thật sự tới đây luôn rồi à."
Sáng hôm sau, dưới tầng hầm của Hội mạo hiểm giả... nơi Đại Không Động, những người đang chờ đợi bọn tôi là Benwood và chị Mamal.
Không thấy bóng dáng ai trong Hội, chắc là đã cho người lui hết rồi.
Nhìn tình hình này thì có vẻ Benwood và chị Mamal đã quyết định mắt nhắm mắt mở cho bọn tôi hành động.
"Phát tín hiệu cứu viện vẫn đang tiếp tục đấy. Nhưng dựa theo nội dung truyền ra, có thể thấy tình hình rất nguy hiểm. Dù vậy anh vẫn muốn đi à?"
"Đương nhiên rồi. Nếu bây giờ mà rút lui thì tôi chẳng còn mặt mũi nào nhận mình là mạo hiểm giả nữa."
Nghe tôi nói vậy, chị Mamal khẽ lắc đầu, nở một nụ cười vừa bất lực vừa trìu mến.
"Cái tính bướng bỉnh này, đúng là giống y hệt người đó. Đi đi nhé, Yuke."
"Vâng...!"
Tôi cúi đầu thật sâu với chị Mamal, thể hiện sự kính trọng, rồi quay lại phía Benwood.
"Đã làm phiền ông rồi, Benwood."
Benwood khoanh tay trước ngực, gật đầu chậm rãi.
"Thôi, ta cũng đành chấp nhận. Thay vào đó, nhớ quay về an toàn đấy. Ta sẽ chờ để làm công việc phong ấn sau."
Đúng như mình đoán.
Phía quốc gia và cơ quan quản lý chắc đã ra chỉ thị phong ấn lập tức rồi ép Hội thực hiện.
"Nhớ giữ đúng quy tắc Dungeon Work khi chinh phục mê cung đấy. Trên vai cậu giờ không chỉ có mạng sống của riêng cậu hay của Jamie đâu."
"Tôi hiểu mà."
Ánh mắt Benwood thoáng nheo lại, rồi liếc nhanh ra phía sau tôi — nhìn về phía Marina và những người khác.
Ý của ông ấy, tôi cũng hiểu rất rõ.
Thứ tự ưu tiên, tôi đã khắc sâu trong đầu.
"À còn nữa, dựa trên liên lạc của Jamie, có vẻ khu vực cầu thang cũng bị sụp đổ rồi. Có khả năng không thể di chuyển như bình thường đâu."
"À, chuyện đó thì... chắc là ổn thôi."
"Hả?"
Dựa trên suy đoán của Marina hôm qua ở 'Vô Sắc Ám', tôi đã cùng Rain tổng hợp lại.
Có lẽ, mê cung 'Vô Sắc Ám' này lấy khu vực chung như cầu thang làm điểm gốc, rồi dịch chuyển liên tục sang nhiều khu vực khác — nói cách khác là, sang những thế giới khác.
Và, có lẽ việc nhảy dịch này chịu ảnh hưởng bởi ý thức tiềm tàng của chính bọn tôi và của mê cung.
Những người đã chinh phục mê cung này hai mươi năm trước hẳn đã bước vào với cảm giác như đang đối mặt với nơi sâu thẳm nhất, khó khăn nhất.
Chắc chắn tất cả họ, bao gồm cả Benwood và chị Mamal, đều tin rằng "mê cung này phải có hàng chục tầng lầu".
Nếu 'Vô Sắc Ám' đáp lại ý thức tập thể đó... thì nó hẳn đã biến thành một mê cung sâu vô cùng đúng như kỳ vọng của họ.
Nhất là lần khảo sát trước, tình trạng dị thường của mê cung cũng đã được ghi nhận.
Khả năng rất cao rằng 'Vô Sắc Ám' khi đó cũng đang biểu lộ đặc tính bất thường.
Một điều củng cố cho giả thuyết này chính là đoạn video mà Jamie đã để lại.
Simon và nhóm cậu ta chỉ "xuống một tầng" mà đã tới ngay khu vực cầu thang dẫn xuống tầng ba.
Điều đó chứng tỏ... đặc tính thực sự của 'Cánh cửa thâm uyên - Abyss Gate' có lẽ chính là "sức mạnh đưa tới nơi mình mong muốn".
Vậy nên, khi bọn tôi tập trung tìm kiếm điều bất thường, chúng tôi đã được dẫn thẳng tới 'Cánh đồng Xám' — khu vực bất thường nhất.
Và Simon, người lần theo bọn tôi, cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Lần này, chúng tôi sẽ tận dụng đặc tính đó để đưa mình tới chỗ Jamie.
Tất cả mọi người sẽ đồng lòng tập trung ý thức vào việc tìm kiếm Jamie.
...Dù sao thì ai cũng đã xác định như vậy từ đầu rồi.
"Đó cũng chỉ là giả thuyết thôi. Cậu định đặt cược vào một thứ không chắc chắn vậy à?"
Benwood nhíu mày, khẩu khí đanh lại.
Ông trừng mắt nhìn tôi.
"Nếu không được thì mình cứ tiến hành như thường thôi. Dù sao tôi cũng có đồng đội ở đây mà."
Tôi nhìn thẳng vào ông, không né tránh.
"...Ờ, ta tin cậu."
Benwood gật đầu mạnh một cái, ánh mắt sắc lạnh dịu đi đôi chút.
"Đi đi. Bọn ta sẽ để đội cứu hộ chờ sẵn ba ngày trong Đại Không Động. Nếu thấy không ổn thì lập tức quay về."
"Biết rồi. Tiện thể chuẩn bị sẵn cả rượu mừng với đồ nhắm nữa nhé. ...Nào, mọi người, xuất phát thôi!"
Tôi cười lớn, nói như đùa mà cũng như tự khích lệ.
Mọi người phía sau đều gật đầu một cách dứt khoát.
Trên mặt họ tràn đầy quyết tâm, khí thế và cả sự tự tin.
Chỉ mới một thời gian ngắn trước đây, họ còn có chút non nớt và chưa vững vàng, vậy mà bây giờ đã khiến tôi hoàn toàn an tâm rồi.
Sự trưởng thành của con người đúng là nhanh thật đấy.
"Đội hình giữ như lần trước. Chỉ khác là khi tiến vào khu vực cầu thang, tôi sẽ lên dẫn đầu, nhớ chú ý."
Trong nhóm này, người hiểu Jamie nhất, người cảm thấy hối hận nhất, và có lẽ cũng là người muốn gặp lại cô ấy nhất — đều là tôi.
Không rõ từ lúc nào 'Vô Sắc Ám' sẽ thực hiện nhảy dịch, và cũng không chắc ý chí cá nhân có ảnh hưởng gì không, nhưng thận trọng vẫn hơn.
"Nene. Hãy cẩn thận, và hỗ trợ Yuke hết mình nhé."
"Rõ!"
Nene nghiêm túc cúi đầu đầy khí thế trước lời dặn của chị Mamal, ánh mắt rực sáng tinh thần trách nhiệm.
Về lý thì, Nene không có nghĩa vụ tham gia cứu hộ này.
Ban đầu, cô bé chỉ gia nhập tạm thời để hỗ trợ điều tra, nhiệm vụ đó đã hoàn thành rồi.
Thế nhưng, Nene vẫn quyết định đi cùng chỉ để giúp đỡ bọn tôi.
Tôi thực sự rất biết ơn cô bé.
"Và các cháu cũng đừng cố quá sức. Yuke có mấy chỗ bất cẩn lắm đấy."
Marina nhún vai, Rain bật cười khẽ, Silk cười khổ trước câu nói của Benwood.
"Nhưng Yuke là thủ lĩnh của bọn cháu mà!"
"Những chỗ còn thiếu, bọn cháu sẽ bù vào cho anh ấy."
"Yuke, cứ giao cho bọn em ạ."
Mỗi người một câu, nói ra không hẹn mà cùng hướng về tôi — ánh mắt kiên định.
Đó là tín hiệu xuất phát.
Bọn tôi hướng tới cổng vào của 'Vô Sắc Ám'.
Đứng trước lối vào tối đen kịt, những ký ức xưa ùa về.
'Cánh Đồng Xám', cuộc tập kích của nhóm Simon, và cả việc 'Thunder Pike' bị diệt sạch.
Hầu hết những điều khắc nghiệt mà 'Clover' từng trải qua đều diễn ra ở đây.
Thế nhưng, bây giờ chúng tôi vẫn có thể tiến bước mà không hề gục ngã hay run sợ.
Đó chính là bằng chứng cho thấy bọn tôi đã thực sự trở thành một tổ đội gắn kết thành một khối.
Vậy nên tôi cũng không sợ hãi.
Với tổ đội này... với bọn tôi, 'Clover', nhất định sẽ ổn thôi.
Nhất định, sẽ cứu được Jamie, rồi trở về an toàn.
"Rồi, phát sóng trực tiếp bắt đầu. Chinh phục — khởi động!"


0 Bình luận