“Vậy thì, tạm biệt nhé, Tao! Hẹn gặp lại!”
Chúng tôi quay lại thành phố và chia tay với Tao tại cổng làng.
Nhân tiện nói thêm, những con Bearwolf khác ngoài Shiro không đi theo tôi, mà quay trở lại khu rừng.
Grimo bảo có lẽ trong đàn còn những con non chưa trưởng thành, nên chúng ở lại để bảo vệ.
Tôi đã dặn Shiro không được tấn công con người.
Dù không chắc nó hiểu tới đâu, nhưng phản ứng của nó khiến tôi tạm yên tâm.
“Gâu!”
Shiro sủa vang, ngẩng đầu đầy tự tin, như muốn bảo:
“Yên tâm, tôi hiểu rồi!”
…Ừ thì, bề ngoài cũng chỉ như một con chó lớn.
Dân làng chắc không đến mức hoảng sợ.
Chỉ có điều… lượng ma lực trong cơ thể nó lại tăng vọt so với lúc đầu.
…Thôi, không nghĩ nữa.
Nghĩ nhiều mệt đầu lắm.
■■■
Vài ngày sau, tôi được gọi vào điện Ngai Vàng.
Albert đi cùng.
Bình thường gặp tôi là anh ấy sẽ chớp mắt cười cợt 1 cái, nhưng hôm nay trông lại rất nghiêm túc.
Không rõ có chuyện gì đây…
“Ồ, Albert, Lloyd, các con đến rồi à.”
Charles, Quốc vương, lên tiếng bằng giọng ôn tồn như thường lệ, không chút gợn sóng.
“Trước hết, Albert, nhiệm vụ tiêu diệt ma thú lần này… con đã làm rất tốt. Tuy nhiên…”
Giọng ông đanh lại đôi chút.
“Nghe nói xảy ra không ít rắc rối. Bị nhiều ma thú tấn công, thậm chí có cả ma nhân, vậy mà không ai bị thương tích gì, đúng là may mắn. Dẫu con là đệ nhị hoàng tử và một pháp sư giỏi, nhưng hành động quá liều lĩnh vẫn không thể xem nhẹ.”
“Vâng… Thần xin nhận mọi trách nhiệm.”
Albert cúi đầu sâu, không chút biện minh.
Gương mặt anh nghiêm nghị và bình tĩnh, đúng kiểu người luôn thẳng thắn chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Nghĩ lại… đúng là chuyến đó quá mạo hiểm.
Dù không ai lường trước việc gặp ma nhân, nhưng vốn dĩ nhiệm vụ tiêu diệt ma thú đã đủ nguy hiểm rồi.
“Ừm. Lần sau cẩn trọng hơn là được. …Còn Lloyd.”
“Dạ, vâng ạ!”
Tôi bật dậy như phản xạ, lưng thẳng đơ.
Không khí này… thể nào cũng bị mắng.
Tôi nuốt nước bọt, mắt không dám nhìn thẳng.
“—Con đã làm rất tốt.”
“Ể…?”
Hả?
Tôi ngước lên đầy hoang mang, bắt gặp ánh mắt hiền hậu của Quốc vương bên dưới chòm râu rậm đang gật đầu tán thưởng.
“Ta nghe Albert kể rồi. Con đã tiếp thêm sức mạnh cho cận vệ, còn dám đối đầu với lũ ma thú dù chỉ mới 10 tuổi. Đó là điều rất đáng khen.”
“À… Dạ…”
Tôi ngơ ngác mất vài giây vì không ngờ lại được khen.
“Còn Sylpha, cũng đã kể với ta về sự tiến bộ của con trong kiếm thuật. Hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, đó là phẩm chất tối quan trọng của người lãnh đạo. Vì thế, dù hơi đặc cách… ta định ban cho con quyền kế vị ngai vàng.”
“Cái—!?”
Tôi ngồi bật dậy, miệng há hốc.
Chuyện gì thế này!?
Nếu điều đó xảy ra thật, tôi sẽ phải học những thứ như Albert, rồi bị kéo vào mớ tranh giành ngai vàng giữa các hoàng tử.
Tôi chỉ muốn sống yên ổn để nghiên cứu thôi mà!
Làm vua á?
Không, xin tha cho!
“Thưa phụ vương!”
Albert đứng bật dậy.
Tôi mừng thầm, tưởng anh ấy sẽ phản đối.
…Nhưng,
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Lloyd chắc chắn sẽ trở thành trụ cột cho vương quốc này. Học về trách nhiệm của một vị vua từ sớm sẽ rất có ích cho em ấy. Thần không thấy lo ngại nếu phải cạnh tranh với Lloyd. Thậm chí, nếu được cùng em ấy cùng tiến bộ… đó là điều thần vô cùng vinh hạnh.”
Gì cơ!?
Tôi cuống cuồng đứng dậy, suýt vấp ngã.
“X-Xin hãy khoan đã! Thần vô cùng cảm kích trước sự tín nhiệm của bệ hạ… nhưng bản thân thần thực sự không đủ tư cách để trở thành vua. Thần xin phép được từ chối vinh dự này.”
“Hừm…”
Charles trầm ngâm một lúc.
Tôi nín thở.
“…Vậy à. Thật đáng tiếc.”
Phù…
Cuối cùng cũng được rút lại lời đề nghị.
Cảm ơn trời đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng nhẹ tênh như vừa thoát nạn.
“Ra vậy… tức là con nghĩ khả năng của mình vượt ngoài biên giới 1 quốc gia, đúng không? Với tầm vóc đó, con muốn trở thành bá chủ lục địa, kẻ đứng đầu thế giới này sao? Fufufu! Quả nhiên là con trai ta!”
“Khả năng vượt qua cả biên giới quốc gia… đúng thật, nếu là Lloyd, biết đâu em ấy sẽ trở thành một đại pháp sư như William Bordeaux, người từng chu du khắp lục địa. Nếu vậy, việc học cách làm vua không còn quan trọng nữa. Điều cần nhất là mở ra con đường cho em ấy phát triển đúng tiềm năng.”
Charles và Albert mỉm cười, nói chuyện đầy phấn khích với ánh mắt như phát sáng.
2 người này… sao cười kiểu gì mà khiến tôi nổi hết da gà thế?
“Lloyd! Con phải tiếp tục cố gắng đấy!”
“Anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào em, Lloyd.”
“D-Đã rõ ạ!”
Chẳng hiểu sao 2 người họ cứ nhìn tôi như thể tôi là báu vật quốc gia…
Ít nhất, chuyện kế vị đã lùi lại.
Tạm thời yên thân.
■■■
1 tuần trôi qua.
Cuộc sống của tôi vẫn ổn định như cũ.
Tôi làm những gì mình thích.
Chỉ khác là… Albert rủ tôi luyện ma thuật thường xuyên hơn, còn Sylpha thì tăng cường độ và tần suất đấu kiếm đến mức gần như ép lịch.
“Thưa ngài Albert, ngài Lloyd đang chuẩn bị luyện kiếm!”
“Hôm qua cô luyện rồi. Hôm nay phải luyện ma thuật!”
“Ngài nói gì cơ!? Dĩ nhiên là đấu kiếm!”
“Không, hôm nay phải là luyện ma thuật!”
Cả 2 đối đầu, ánh mắt tóe lửa, như sắp lao vào đánh thật.
Tôi đứng giữa, vừa mệt vừa bất lực.
Dạo này Quốc vương cũng hay gọi tôi lên hỏi han tình hình.
Tao thì lại đang lân la điều tra về “Robert” gì đó nữa…
Rắc rối chồng chất.
"Được gái theo tứ phía, ngon lành ghê ha, ngài Lloyd… Guhehe. Nếu tôi mà chiếm được thân xác ngài thì kiểu gì cũng được hưởng ké mấy cái 'ngon lành' đó đấy…”
“Gâu!”
Grimo cười khúc khích đầy nham hiểm, còn Shiro sủa gắt như muốn dằn mặt.
Thiệt là… ồn ào hết biết.
Tôi chỉ muốn yên ổn nghiên cứu ma thuật thôi mà.
—Trên đời này vẫn còn những loại ma thuật tôi chưa từng thấy.
Tôi muốn tận mắt chứng kiến, muốn ghi nhớ, muốn thử nghiệm.
Tôi muốn chạm tay vào vực sâu chưa ai khám phá, và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
—Với 1 pháp sư, điều đầu tiên quan trọng là xuất thân.
Kế đến là tài năng.
Sau cùng mới là nỗ lực.
Nhưng "sau cùng" chỉ là với những kẻ xem nỗ lực như gánh nặng.
Còn với người biết tận hưởng nó, thì đó lại là sức mạnh lớn nhất.
…Hử?
Nếu có người sở hữu cả 3?
Haha… nghĩ thôi đã rùng mình rồi.
Tôi thì chẳng đời nào muốn chạm trán với kẻ như vậy đâu.
“...Hình như cái gã đó từng nói mấy lời kiểu vậy thì phải.”
Grimo lẩm bẩm.
“Hử? Có chuyện gì thế?”
“Không, không có gì. À mà, nhìn kìa, trò oẳn tù tì hình như Sylpha thắng rồi đấy.”
Tôi nhìn theo, đúng thật.
Từ lúc nào không hay, 2 người họ đã chơi oẳn tù tì, và Sylpha đang vung cao kiếm gỗ, mặt mừng rỡ như trúng số.
“Lloyd-samaaa~!”
Cô nàng vừa chạy tới vừa vẫy tay đầy hứng khởi.
Tôi thở dài, rồi lặng lẽ bước ra sân luyện kiếm.


0 Bình luận