Bị Tao lôi đi xồng xộc, tôi chẳng khác gì kẻ bị áp giải, bước chân miễn cưỡng hướng về thành phố.
“Fun~ Fufufufun, fufun, funfun~”
“Chà, Tao-san, có vẻ vui nhỉ…”
“Gọi Tao thôi là được rồi! Tôi cũng sẽ gọi cậu là Robert luôn. Mà giữa mạo hiểm giả với nhau, khách sáo chi cho mệt.”
Vừa nghêu ngao hát mũi, Tao vừa quay sang nhe răng cười rạng rỡ.
Thái độ thì vô tư, thân thiện một cách tự nhiên như thể đã quen tôi từ kiếp trước.
Lạ thật... mới gặp mà đã có thể cư xử thoải mái vậy sao?
Người bình thường mà gặp người lạ như tôi chắc chắn sẽ giữ khoảng cách mới đúng...
À, có khi là do ngoại hình hiện tại của tôi.
Tôi vẫn đang dùng hình dáng quen thuộc, ăn mặc như một quý tộc thực thụ.
Có lẽ Tao cho rằng tôi là công tử con nhà quyền quý nào đó bị lạc, rồi định tranh thủ "giải cứu" để nhận lấy phần thưởng xứng đáng.
Không khéo sau này lại bị vòi vĩnh lung tung thì phiền.
Phải dằn mặt nhẹ từ đầu mới được.
“Này, Tao? Tôi nói trước là không có đồng nào trên người đâu đấy.”
“Không sao cả! Tôi đâu có định lấy tiền từ Robert đâu mà.”
Tao chỉ nghiêng đầu, cười toe toét, ánh mắt trong veo đến ngạc nhiên.
Thật sự là không phải vì tiền à?
Nhưng nụ cười trên mặt cô ấy từ nãy đến giờ... rõ ràng là vì đang rất phấn khích.
“Fuhihi… Tiền hay sức mạnh chẳng quan trọng. Điều tôi cần là một bạn trai đẹp giai! Tôi sinh ra trong một võ đường, từ nhỏ đến lớn chưa từng hẹn hò với ai, suốt ngày chỉ vùi đầu luyện võ thôi. Đến khi 18 tuổi, tôi quyết rời khỏi võ đường, trở thành mạo hiểm giả để đi tìm mối tình đầu. Nhưng mà trai đẹp thì toàn mê mấy cô yếu đuối kiểu tu sĩ hay pháp sư, chẳng ai thèm nhìn tới tôi cả. Thế nên tôi quyết định luôn: nếu họ không đến với mình, thì mình sẽ chủ động tiếp cận họ! Cứ cứu một anh đẹp trai lúc đang nguy hiểm rồi khiến anh ấy đổ cái rụp là xong! Chỉ cần bảo vệ được Robert khỏi mấy con quái, gây ấn tượng thật mạnh, thì tôi cũng sẽ có được người yêu như mơ rồi! Cơ hội thế này không thể bỏ lỡ... Fuhih, fuhihihihi…”
…Khuôn mặt ấy, tràn đầy khí chất tà ác.
Tà mà lại ngây thơ kỳ quặc.
Khoan, tự độc thoại như thế này giữa chốn hoang vu cũng hơi rợn gáy thật...
Cô nàng này đúng là đang sống trong thế giới của riêng mình.
Khi tôi còn đang rùng mình thì Tao đột ngột trừng mắt, hét lớn:
“Robert! Có quái vật đằng kia!”
Ngay lập tức, Tao hạ thấp người xuống, tứ chi mở rộng, dáng thủ chuẩn chỉnh như sắp lao tới bất kỳ lúc nào.
Đó hẳn là tư thế chiến đấu của võ sư.
Thân hình cô ấy lúc này trông chẳng khác nào mãnh thú sắp sửa vồ mồi.
Tư thế giữ nguyên không động đậy, nhưng ánh mắt quét một vòng nhanh như tia chớp.
“Hoh!”
Cùng lúc với tiếng hô ngắn, một hòn đá dưới chân Tao bật lên khỏi mặt đất.
Ngay sau đó, cô xoay người như lốc xoáy, rồi—
Vút!
Tiếng xé gió sắc ngọt vang lên, hòn đá lao như đạn về phía khe đá xa xa.
“Gyah!”
Một tiếng hét xé tai vang lên, tiếp theo là âm thanh cơ thể rơi bịch xuống đất.
“Trúng rồi nha.”
Tao cười nhẹ, giơ nắm tay lên làm dấu hiệu chiến thắng.
Từ sau tảng đá, lũ Goblin bắt đầu lục tục hiện ra, những thân hình thấp lùn, làn da nâu bẩn thỉu, đôi mắt đỏ lồi đầy hiểm độc, tay cầm vũ khí rỉ sét.
Goblin, loài quái vật yếu nhất.
Chỉ nguy hiểm khi tụ tập đông.
“Lũ tiểu yêu lộ mặt rồi ha? Tới đây!”
Tao bật lên như tên bắn, cú đá đầu tiên quật thẳng một con Goblin dập vào vách đá, tạo ra vết lõm sâu trên mặt đá.
Chưa kịp chạm đất hoàn toàn, cô xoay người tung cú đá vòng quét, hạ gục mấy con Goblin đang hoảng loạn.
Những đòn chân nhỏ nhưng chắc gọn của Tao giáng trúng từng cái đầu, từng tên gục xuống như đổ rạ.
“Gyaah!”
Một con Goblin khác lao tới từ bên cạnh, vung chùy bổ xuống nhưng Tao đã biến mất ngay trước mắt nó.
Tàn ảnh nhạt dần trong không khí, trong tích tắc, cô đã lướt ra sau lưng nó.
“—Quá chậm rồi.”
RẦM!
Cú đấm giáng như trời giáng, khiến con Goblin ngã gục ngay lập tức.
Bọn còn lại đứng hình, không dám nhúc nhích, run rẩy nhìn Tao đang thở đều lại.
—Mạnh kinh khủng thật.
Chỉ với nắm đấm tay không mà sức công phá đến mức đó.
Mà đúng rồi... gương mặt, giọng điệu, ánh mắt và mái tóc của Tao đều mang phong vị phía Đông, hẳn là từ một vùng đất xa xôi.
Tôi từng đọc rằng ở phía Đông, có những võ nhân sử dụng thứ gọi là “Khí”, dùng nội lực bao phủ cơ thể để chiến đấu bằng tay không.
Chỉ cần điều hòa hơi thở, dẫn khí toàn thân là có thể tung ra sức mạnh kinh thiên.
Tôi từng nghĩ đó chỉ là truyền thuyết... nhưng bây giờ thì tin rồi.
Nãy giờ Tao luôn giữ cách thở lạ lạ... chắc đó chính là thứ “Khí” kia.
“Gyaah! Gyaa gyaa!!”
Tiếng la hét từ phía sau khiến tôi quay ngoắt lại, 2 con Goblin đang lao tới.
Hú vía.
Mải xem Tao quá nên lơ là phòng bị.
Dù sao thì tôi cũng có kết giới bảo vệ nên không sao, nhưng—
“Hoahchoh!!!”
Tao đột ngột xuất hiện như trượt trên mặt đất, tung chưởng trúng cả 2 con Goblin cùng lúc.
Chúng bay vọt lên không, lơ lửng một lúc trước khi rơi bịch xuống như bao tải rách.
“Gyaah!!”
Bọn còn lại sợ hãi rú lên, quay đầu bỏ chạy toán loạn, biến mất tăm.
Xem ra chúng hoảng loạn trước sức mạnh khủng khiếp của Tao rồi.
“Cảm ơn nhé, Tao. Cô cứu tôi rồi.”
“Hừm. Không cần cảm ơn đâu.”
Tao vẫn quay lưng lại, tay chống nạnh, dáng đứng hiên ngang như một chiến tướng.
…Ủa?
Từ nãy cô ấy cứ giữ nguyên tư thế đó, thỉnh thoảng còn liếc sang tôi bằng ánh mắt mong ngóng.
Kiểu như đang… đợi tôi nói điều gì đó?
Không lẽ…
Tôi liếc nhìn theo hướng lũ Goblin chạy, rồi nhận ra bọn chúng vừa chui tọt vào một cái hố lớn.
Khoan… hố đó… là hầm ngục!?
Hầm ngục, nơi trú ngụ của vô số quái vật, và cũng có thể ẩn chứa báu vật, ma cụ, hay thậm chí là cấm thư cổ đại.
“Không thể chần chừ nữa!”
Tôi không thể kiềm chế, lập tức lao về phía miệng hố đen ngòm kia.
—Kích hoạt phong hệ ma thuật:
Tốc Hành.
Gió bao bọc toàn thân, khiến cơ thể tôi nhẹ tênh, nhanh như chớp.
Tôi bứt khỏi mặt đất, lao như tên bắn.
“Ê! Robert! Cậu đi đâu đấy!? Còn lời tỏ tình của cậu với tôi thì sao hảーー!?”
Tao la lớn đằng sau, hình như cũng đang đuổi theo.
Nhưng tiếng gió rít bên tai át hết mọi âm thanh.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ:
Hầm ngục!
Tôi tăng tốc hết cỡ, lao về phía bóng tối hun hút nơi miệng hố mà một chuyến phiêu lưu hoàn toàn mới đang chờ đợi.


0 Bình luận