“Funfunfufun~ fufun~ fufufun~”
Tao, cô nàng võ sĩ luôn tràn đầy năng lượng, ngân nga đầy phấn khích trong khi dẫn đầu đoàn chúng tôi tiến về phía trước.
Do tình cờ cùng đường đến hồ, cô ấy liền chủ động xin đi cùng mà chẳng hề ngại ngần, và Albert, như thường lệ, dễ tính trong chuyện giao tiếp, cũng không phản đối.
Tất nhiên, Tao không phải kiểu người chỉ biết bám đuôi, mỗi khi quái vật xuất hiện, cô ấy xông vào chiến đấu với khí thế áp đảo.
Sức chiến đấu của cô ấy vượt xa các cận vệ, không ngoa khi nói là hơn hẳn 2 bậc.
Thậm chí tôi còn cảm thấy cô ấy thành thục hơn cả lần đầu gặp.
Rõ ràng sau đó vẫn không ngừng rèn luyện, bằng chứng là một mình cô ấy tiêu diệt gần nửa số quái.
Tính cách thẳng thắn, hành xử phóng khoáng của Tao khiến các cận vệ, dù ban đầu cảnh giác, cũng dần dần thả lỏng và chấp nhận sự hiện diện của cô.
“Thiệt tình… Albert-sama mà cũng để cho một cô gái khả nghi thế kia đi cùng thì đúng là… khó hiểu thật. Phải không, Lloyd-sama?”
“Ahaha… Ừ, cũng… hơi bất ngờ thật.”
Sylpha cau mày, rõ ràng không mấy thiện cảm với Tao.
Ánh mắt cô ấy từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên vẻ dò xét lạnh lùng.
Còn tôi thì chỉ mong tránh ánh mắt của Tao, người cứ liên tục liếc về phía tôi.
…Chết tiệt.
Chẳng lẽ cô ấy nghi ngờ rồi sao?
“Chà… nhìn kỹ quá đấy…”
Không biết từ lúc nào, Tao đã sát lại gần tôi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng khiến tôi giật nảy.
“Này, cậu này… chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”
“Ơ, ơ… tôi cũng… không nhớ nữa…”
Bị hỏi bất ngờ, tôi vội đảo mắt quanh, không dám giao tiếp ánh nhìn.
“Hmm… khả nghi thật. Nhưng mà rõ ràng là chưa từng gặp… Mà sao lại có cảm giác quen thuộc thế này chứ…”
Khốn kiếp.
Ánh mắt đó, rõ là đang hoài nghi.
Chắc chắn là do cách thở theo “Khí” mà tôi vừa luyện, để lộ nét tương đồng với Robert.
Sơ suất mất rồi…
Dừng lại giữa chừng chỉ càng đáng nghi.
Cứ giả ngơ đến cùng thôi.
Dù gì hồi đó tôi cũng đã thay đổi ngoại hình, nên khả năng bị nhận ra vẫn thấp.
“Lloyd-sama, nhìn về phía khu rừng kia xem. Cái đền mà cô gái ấy nhắc đến, có phải là cái đó không?”
Nghe Grimo nói, tôi lập tức nhìn theo hướng hắn chỉ.
Sau tán lá, 1 công trình đá cũ kỹ lộ ra thấp thoáng.
Tuyệt lắm, Grimo.
Đúng lúc cần thiết.
“Này Tao, kia có phải là cái đền cô đang tìm không?”
“Ồ! Chính là nó rồi! Cảm ơn nhiều nha! Các anh lính cũng giúp đỡ tôi quá trời. Vậy thì, xin phép cáo từ ở đây!”
Tao cúi đầu nhanh gọn rồi phóng đi như tên bắn, chẳng thèm chần chừ.
Phù… thoát rồi.
Trước khi bị lộ là tốt nhất.
“Cảm ơn nha, Grimo.”
“Có gì đâu ạ. Là thuộc hạ của Lloyd-sama, đây là việc đương nhiên thôi… Với lại, nếu chút chuyện cỏn con này có thể giúp giữ vững lòng tin, thì đáng giá lắm ấy chứ. Kukuh…”
“Hử? Ngươi vừa lẩm bẩm gì đó hả?”
“Không, không! Không có gì đâu ạ! Mà… cái đền đó trông có gì đó là lạ lắm đấy…”
“Thế à?”
Từ xa thế này thì tôi vẫn chưa nhìn rõ.
Hành động một mình lúc này thì không tiện, để sau vậy.
“Albert-sama, đã nhìn thấy hồ rồi!”
Một cận vệ báo về.
Qua những kẽ lá, ánh mặt trời lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ yên ả.
“Được rồi, ta nghỉ ngơi ở đây một lát thôi.”
Albert hạ lệnh.
Đoàn người lập tức tạm dừng.
Phù… cưỡi ngựa đúng là mệt.
Thật lòng mà nói thì tôi thích chạy hoặc bay hơn, vừa nhanh, vừa thoải mái.
Tôi ngồi nghỉ trên 1 tảng đá thì Sylpha bước đến, đưa cho tôi một tách trà nóng hổi.
“Mời người, Lloyd-sama.”
“Cảm ơn cô.”
Tôi thổi nhẹ rồi nhấp 1 ngụm.
Hương vị thanh mát nhanh chóng xoa dịu cơ thể mệt mỏi.
“…Phù… trà cô pha vẫn ngon như mọi khi.”
“Tôi lấy làm vinh hạnh.”
Sylpha cúi đầu nhẹ nhàng rồi lùi về vị trí.
Trong lúc đó, một nửa cận vệ dựng trại, nửa còn lại đã bắt đầu chuẩn bị cung tên đi săn.
“Cho anh ngồi cạnh chút nhé?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.”
Albert, sau khi phân công xong, tiến tới rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Sylpha, cho tôi 1 tách trà nữa.”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Sau khi nói với Sylpha, Albert hơi nghiêng người, ghé sát tai tôi thì thầm với vẻ tinh nghịch.
“Lloyd, em giỏi lắm đấy.”
“Ể!? Gì cơ? Ý anh là…?”
“Đừng giả ngốc nữa. Cô gái tên Tao đó rõ ràng để mắt đến em.”
“Gì!? Gì cơ!? Không… không thể nào…”
Tôi suýt sặc trà vì quá bất ngờ.
“Hahaha, không cần ngượng đâu. Là anh trai, thấy em mình được con gái chú ý cũng vui lắm chứ.”
“Không, anh nói gì vậy chứ… Em vẫn là trẻ con mà?”
“Không đâu. Ít nhất là ánh mắt cô ấy không hề xem em là trẻ con. Có thể giờ chưa làm gì, nhưng rõ là kiểu ánh nhìn ‘để tâm dài hạn’ rồi. Em chưa nhận ra thôi, chứ dạo này cả Sylpha cũng nhìn em khác đi đấy.”
Cái gì!?
Tao với Sylpha… có tình cảm với tôi!?
Không thể nào!
Ông anh này nói nhảm gì vậy!?
Tôi liếc sang với ánh mắt lạnh băng, nhưng Albert chỉ cười nhẹ và gật đầu nghiêm túc.
“Là hoàng tộc, chuyện được để ý là bình thường. Nhưng đừng quên, ánh mắt phụ nữ nghiêm khắc lắm. Nếu sống cẩu thả thì kiểu gì cũng bị ăn đòn đấy.”
“…Vâng…”
Sao đột nhiên anh ấy lại nghiêm túc như vậy?
Chẳng lẽ… từng có chuyện gì đó?
“――Albert-sama.”
“Uwah!?”
Tiếng gọi đột ngột từ phía sau khiến Albert giật mình suýt nhảy dựng.
Quay lại, thấy Sylpha đứng đó, mỉm cười dịu dàng, tay cầm ấm trà.
“Xin lỗi vì làm ngài giật mình. Trà đã pha xong rồi.”
“À, cảm… ơn…”
Albert đón lấy tách trà, nhấp 1 ngụm rồi lập tức suýt phun ra.
Anh ấy cố gắng nuốt xuống, nhưng rồi vẫn ho sặc sụa.
Không rõ vì trà quá nóng, quá đắng, hay cả 2.
Gương mặt nhăn nhó vì cổ họng như bị đốt cháy.
“Dù Albert-sama là khách quý, nhưng xin đừng gieo vào đầu Lloyd-sama những kiến thức linh tinh không cần thiết.”
“À… ừ, tất nhiên rồi! Tôi hiểu mà!”
Sylpha khẽ gật đầu, vẫn giữ nụ cười lịch sự, rồi quay lưng rời đi.
Để lại 2 anh em ngồi im như tượng.
“…Thấy chưa? Cô ấy đáng sợ thật đấy.”
Albert nói nhỏ, gượng cười.
Không, đúng ra là anh quá đáng trước, còn gì.
Ai bảo nói tầm bậy tầm bạ…


0 Bình luận