Và thế là, đêm hôm đó, tôi quyết định tiến thẳng xuống tầng hầm của hoàng cung.
Nói không thấy áy náy khi lừa dối Albert thì là nói dối, anh ấy đã tin tưởng tôi cơ mà.
Nhưng… nếu phải chọn giữa cảm giác tội lỗi và cơ hội được tiếp cận kho tàng cấm thư, thì tôi biết rõ bên nào nặng hơn với mình.
Chỉ cần nhìn, chỉ cần nghiên cứu một chút thôi.
Không phá hoại gì cả.
Không ai phải tổn thương cả.
Nửa đêm, tôi mở mắt, ngồi dậy khỏi giường như đã tính trước.
Thay vào bộ đồ nhẹ, dễ vận động, tôi rón rén bước ra hành lang.
“Trước hết, phải giấu đi tung tích đã.”
Tôi lẩm bẩm, rồi nhắm mắt lại, tập trung điều chỉnh luồng khí xung quanh.
Một cơn gió nhẹ quấn lấy thân thể tôi như lớp sương mỏng.
—Phong hệ ma thuật:
“Ẩn Độn Giả”
Ma thuật bẻ cong ánh sáng để che giấu người thi triển.
Loại này khá tinh vi, nhưng vẫn để lại dấu hiệu nếu có ai đó đủ kinh nghiệm phát hiện.
Tôi từng cải tiến nó, giữ cho hiệu lực ổn định ngay cả khi di chuyển chậm.
Nếu không chạy nhảy lung tung thì sẽ không bị lộ.
Tôi bước chậm rãi qua vài binh lính đang tuần tra, tai vẫn căng ra nghe từng tiếng động.
Không ai phát hiện.
Tốt.
Tôi tìm đến lối xuống tầng hầm, vừa thấy đã nhận ra ngay.
Không có lính gác.
Một sự sơ hở… hay là vì không ai dám tới gần?
Tôi bước xuống cầu thang đá xoắn, mỗi bước đều thận trọng và có kiểm soát.
Càng xuống, làn da tôi bắt đầu bị chích như kim đâm, cảm giác của ma lực phản ứng.
—Ra là kết giới ở đây.
Tôi dừng lại, cẩn thận quan sát.
Kết giới này không chỉ ngăn người ngoài vào.
Nó đang… kìm giữ cái gì đó bên trong.
Dù là gì, nó đủ nguy hiểm để cần lớp phòng thủ tỉ mỉ thế này.
Tôi đến cánh cửa cuối tầng hầm, một cánh cửa sắt cũ kỹ, nhưng tỏa ra cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Khi tay vừa chạm vào, dòng xung lực của ma lực đẩy bật tôi lại nửa bước.
Không thể phá vỡ bằng vũ lực.
Không để lại dấu vết.
Không được.
Tôi nhanh chóng quyết định:
Sửa lại hệ thống điều khiển kết giới từ bên ngoài, thao tác xin "quyền thông hành".
“Nhưng trước đó… dựng kết giới phụ đã.”
Lỡ như bên trong có gì nguy hiểm, tôi sẽ không có cơ hội để hối hận nếu không chuẩn bị.
Tôi rút ma lực, niệm chú, tạo ra kết giới hình cầu bao lấy cơ thể.
—Thủy hệ ma thuật:
“Long Thiên Cái”
Kết giới này vừa bảo vệ, vừa triệt tiêu dao động, lý tưởng cho môi trường kín thế này.
Giờ thì, đến phần thú vị.
Tôi ngồi xổm xuống, chạm tay lên mặt đá, nhắm mắt lại cảm nhận sơ đồ ma lực.
Kết giới phức tạp.
Có nhiều tầng mã hóa, nhưng tôi nhận ra một điểm yếu, một phần được lập trình cho những người có quyền hạn.
Tôi viết lại sơ đồ lệnh ma thuật, không phá mà “lách”, xin phép như thể tôi là một phần của hệ thống.
Hoàn tất.
Tiếp theo là phần cơ học, ổ khóa.
Tôi nhấc tay, niệm chú.
—Thổ hệ ma thuật:
“Thạch Hình Đại”
Một chiếc chìa khóa bằng đá hình thành theo đúng kích thước ổ.
Tôi tra vào và xoay.
Cạch.
Cánh cửa bật mở không tiếng động.
Ngay lập tức, luồng khí kỳ dị trào ra, ma lực đặc quánh, có mùi hương ngọt ngào, rực rỡ đến mức khiến não bộ tôi phải cảnh giác.
Tôi bước vào.
Xung quanh là các Cấm thư, quyển dùng để tiêu diệt cả vùng, quyển tạo sinh vật, quyển dịch chuyển không gian…
Một kho báu không hơn không kém.
Nhưng thứ khiến tôi không rời mắt lại nằm sâu trong cùng.
Mùi hương kia… không tự nhiên.
Một kiểu ép buộc ngầm như có ai đó đang gọi mời tôi, điều khiển tôi.
Tôi nhận ra ngay.
Ma thuật điều khiển.
Loại sử dụng mùi để làm mờ ý chí.
Khả năng cao là Ma Nhân bị phong ấn đang thao túng từ bên trong.
Người bình thường mà không phòng bị, chắc chắn sẽ bị dắt mũi, rồi vô tình giải phong ấn.
Không phải tôi.
Tôi giữ tâm trí tỉnh táo, khởi động ma thuật điều khiển lên chính mình, ghi đè lên hiệu ứng, giành lại hoàn toàn quyền làm chủ cơ thể.
Giờ thì tôi mới thật sự bước vào sâu hơn.
“—Ôi chao ôi chao, đầu óc mày có vấn đề à? Thằng nhóc kia?”
Một giọng nói vang vọng, như từ đáy giếng sâu, mang theo cả sự khinh thường và hứng thú.
Tôi quay đầu nhìn.
Một đám sương đen có hình người, đôi mắt đỏ như máu đang lơ lửng trên một cuốn sách đen kịt ở góc phòng.
“Thoát khỏi sự điều khiển của tao mà vẫn dám tiến lại gần à? Mày là một thằng can đảm... hoặc là thằng ngu đây... À quên, chưa giới thiệu nhỉ. Tao là Ma Nhân Grimoire. Rất vui được gặp mày.”
Hắn cười sằng sặc, giọng như thể thích thú trước món đồ chơi mới.
Tôi nghiêng đầu, bình thản nói:
“Ồ, thú vị thật. Ta tưởng ngươi bị phong ấn trong cuốn sách cơ mà?”
“Kukuku… Trải qua bao năm tháng, phong ấn dần yếu đi rồi. Giờ thì một phần cơ thể tao có thể lách ra ngoài như thế này.”
Tôi cúi xuống quan sát cuốn sách, đúng thật, nó đã rách nát đến độ không còn hình dạng chuẩn.
Thuật thức phong ấn thì rách bươm.
Hắn nhìn tôi chằm chằm.
“Này nhóc, mày tên gì?”
“Lloyd.”
“Ừm… nghe đây, Lloyd. Trong vài năm tới, tao sẽ phá được phong ấn này và phục hồi hoàn toàn. Khi đó, tao sẽ bước ra thế giới và san bằng cái vương quốc khốn kiếp này. Chính bọn pháp sư của nơi này đã phong ấn tao, nên việc tao hủy diệt chúng là hoàn toàn chính đáng.”
Hắn nhếch mép cười, đôi mắt đỏ rực như đang dò xét suy nghĩ tôi.
“Nhưng này Lloyd, nếu ngay từ bây giờ mày nghe lời tao, thì tao có thể tha cho mạng mày.”
Grimoire chỉ xuống cuốn sách dưới mông hắn.
“Phá hủy phong ấn này giùm tao, được không?”


0 Bình luận