Sau khi quay về phòng, tôi liền thả người xuống giường, chân đá văng giày một cách hờ hững.
Trong đầu vẫn không ngừng tua lại cuộc thử nghiệm nhị trọng niệm chú khi nãy.
“Ra là vậy… Khi kích hoạt hai loại ma thuật khác nhau cùng lúc, chúng không đơn thuần cộng dồn theo kiểu 1+1=2, mà sẽ tạo ra một thứ hoàn toàn mới…”
Bản thân “Viêm Liệt Hỏa Cầu” lẫn “Long Liệt Thủy Cầu” đều không có yếu tố nào gây ra vụ nổ sáng loáng như thế cả.
Có lẽ do chú ngữ chồng lắp lên nhau nên đã sinh ra một hiện tượng khác biệt hoàn toàn.
Tôi nhớ đã đọc đâu đó trong sách rằng từng có trường hợp như vậy nhưng đó là nhị trọng ma thuật do hai người cùng thực hiện.
Nếu là một mình tôi mà có thể làm được chuyện đó… thì càng thêm hấp dẫn!
“Hmm… Không biết nếu kết hợp các loại ma thuật khác nhau thì còn tạo ra phản ứng gì nữa nhỉ. Muốn thử thêm nhiều quá…”
Tôi quay sang, hơi nhổm dậy, ánh mắt hứng thú nhìn Grimo:
“Này Grimo, dùng ma thuật biến dạng không gian gì đó để tạo một căn phòng ở dị giới riêng thì có được không?”
Grimo lập tức giật mình, ngồi bật dậy khỏi chỗ đậu, vung tay rối rít:
“Cái gì cơ!? Làm sao mà làm được mấy trò như thế chứ! Với lại tôi chưa từng nghe qua luôn á!!”
Tôi chép miệng, gác tay sau đầu, nhìn trần nhà:
Ờ thì, đúng là quá khó thật.
Ma thuật hệ không gian đối với tôi cũng thuộc hàng khó nuốt, chỉ mới học được vài chiêu cơ bản thôi.
Muốn điều khiển một không gian rộng lớn đủ để thử nghiệm ma thuật thì vẫn còn quá sức.
“Ưmmm… Vẫn cần tìm một chỗ nào đó để thử nghiệm mới được…”
Không thể dùng trường bắn, mà sau chuyện vừa rồi, tầng thượng cũng bị siết chặt an ninh rồi.
“Hay là ra ngoài lâu đài làm thử nhỉ?”
Grimo nhìn tôi chằm chằm, miệng méo đi:
“Ra ngoài à… Ừ thì ngoài kia đúng là có vùng đất rộng rãi, tha hồ thử nghiệm. Nhưng mà nếu bị phát hiện ra việc tự ý rời khỏi thành thì chắc bị ăn chửi no nê…”
Dù là Đệ thất hoàng tử, nhưng tôi cũng không hoàn toàn được tự do muốn làm gì thì làm.
Tự ý rời khỏi lâu đài là điều chắc chắn không được cho phép.
Tôi búng tay cái tách, bật dậy:
“Hehehe, thì lén chuồn ra là được mà! Làm gì có ai biết đâu!”
Grimo khoanh tay, gác cằm, ra chiều ngẫm nghĩ:
“Lén ra ngoài thì còn được, chứ ở ngoài lâu như thế mà không bị phát hiện thì khó lắm đấy…”
Đặc biệt là với Sylpha vừa là cận vệ, vừa là người chăm lo cho tôi.
Dù tôi có lén đọc sách ở đâu đi nữa, cô ấy cũng tìm ra nhanh như chớp.
…Nhưng khoan, nghĩ kỹ lại thì giờ tôi có Grimo ở đây mà.
Nếu dùng cái đó thì có khi qua mặt được cũng nên.
Tôi liếc mắt nhìn Grimo, hơi nheo mắt:
“…Grimo, ta đang muốn thử một chuyện. Ngươi giúp một tay được không?”
Grimo rướn người tới, như thể đang đợi lệnh:
“Tất nhiên rồi, thưa ngài!”
Thứ tôi muốn thử là một ma thuật tạo thân thể thế thân.
Tôi mở rộng bàn tay, đứng trước gương, ánh mắt trầm lại, gom ma lực vào trước mặt.
Một hạt giống nhỏ xuất hiện, rồi nảy mầm và bắt đầu mọc rễ tỏa ra trong không trung.
Những chiếc rễ dần dần tạo thành hình người.
Grimo thốt lên, giọng không giấu nổi vẻ sửng sốt:
“Ôôô… Cái gì thế này trời…?”
Tôi đáp khẽ, không rời mắt khỏi hình thể đang thành hình:
“Thụ hệ Ma thuật, gọi là ‘Mộc Hình Đại’.”
‘Hình đại’ là một dạng thuật chỉ có trong các hệ ma thuật đặc thù, dùng để tạo ra hình thể bằng gỗ, đá hoặc các vật liệu khác từ ma lực.
Đặc biệt, hệ Mộc khi dùng hình đại sẽ khiến thân thể có độ đàn hồi và độ cứng cao, dễ tạo hình và chi tiết cực kỳ chính xác.
Chẳng mấy chốc, một con rối y hệt tôi hiện ra.
Grimo xoa cằm, mắt sáng rỡ:
“Chà chà, chưa từng thấy cái hình đại nào tinh xảo như này. Giống hệt ngài luôn đó, thưa ngài Lloyd!”
Tôi nhún vai:
“Vì ta làm nó giống mà.”
Không chỉ về hình dáng bên ngoài.
Tôi còn thêm vào ma pháp hệ Thổ để tạo xương bằng đá, thịt bằng bùn, da bằng nhựa cây, luồn rễ làm hệ thần kinh và cho ma lực chảy qua như máu để làm năng lượng hoạt động.
Dù là đồ làm từ đất và gỗ nên khá mỏng manh, nhưng nếu bơm đủ ma lực, nó có thể hoạt động vài ngày liền.
“Chỉ là… để điều khiển nó như người thật thì hơi khó nhằn…”
Việc điều khiển một hình nhân hoạt động như con người cực kỳ tốn sức.
Vừa điều khiển nó vừa ra ngoài thử nghiệm ma thuật là bất khả thi.
Grimo ngửa mặt ra sau, phì cười:
“Thế chẳng khác gì điều khiển 2 thân thể cùng lúc đâu. Người thường không làm nổi…”
Tôi liếc sang hắn, cười mỉm:
“Ừ, nên ta tính giao phần điều khiển cho ngươi đấy, Grimo.”
Grimo chết trân.
“Cái gì!?”
Tôi nhấn từng chữ, giọng nhẹ nhưng không cho từ chối:
“Cấu trúc của ngươi nửa là thể xác, nửa là tinh thần đúng không? Vậy thì nếu giữ phần cơ thể trong tay phải ta, rồi cho tinh thần nhập vào con rối này thì cũng không có gì lạ, nhỉ?”
Grimo gãi má, mắt lấm lét:
“Ờm… Ừ thì, cũng không phải chuyện gì khó…”
Tôi gật đầu:
“Ngươi không cần lo phần nói chuyện, để ta làm. Ngươi chỉ cần điều khiển thân thể sao cho không bị nghi ngờ là được.”
Grimo nhăn mặt, rõ ràng đang suy tính gì đó, rồi lí nhí:
“...Nhưng mà, liệu có ổn không ạ? Tôi đâu dám chắc sẽ hành xử y như ngài đâu…”
Tôi thẳng lưng lên, nhìn thẳng:
“Sao? Ta đã nhờ thì cứ làm đi. Vào thử xem nào.”
“Dạ, vậy thì…”
Tôi khoanh tay đứng quan sát, Grimo đành miễn cưỡng bước lại gần con rối.
Khi con rối mở mắt, nó cử động tay chân như đang kiểm tra động tác.
Ừm, xem ra không có vấn đề gì.
Sau khi đứng lên và xoay xoay cổ một chút, Grimo quay lưng về phía tôi, miệng nở một nụ cười… chẳng lấy gì làm lành mạnh.
“...Guhihi, không thể tin được. Vậy là mình đã được tự do đến mức này sao… Thằng này tin mình đến vậy à? Nếu trong lúc nó ra ngoài mà mình khéo léo tận dụng đám người xung quanh thì…”
“Grimo.”
“D-dạ vâng ạ!!”
Tôi chỉ mới cất tiếng, Grimo đã cứng đờ, lập tức quay lại.
Tôi nở nụ cười nhẹ nhàng, đầy ẩn ý:
“Trông cậy vào ngươi đấy.”
Grimo cứng họng.
Ánh mắt hắn chớp chớp, rồi dán chặt vào tôi như đang soi từng lớp da thịt để xác định… có bị theo dõi bằng bùa hay không.
“Sao vậy?”
“À à, không có gì ạ! Không gì cả!!”
Hắn vội vàng xua tay lia lịa rồi quay đi, cứng ngắc như khúc gỗ.
“…Cái ánh mắt đó… Không lẽ hắn đang thử mình? Chắc chắn là thế rồi! Định để mình tự do một chút rồi nếu thấy dấu hiệu phản bội là thủ tiêu luôn cho coi! Hừ, tốt là mình phát hiện sớm. Thằng này nguy hiểm lắm, chắc chắn có thiết lập sẵn một ma thuật kiểu như thế…! Thôi thì giờ phải tỏ ra trung thành tuyệt đối cái đã…”
Grimo lại lẩm bẩm một mình như thể đang bị vây bởi ảo giác tự tạo.
Trông cũng… tội.
“Này, Grimo, ổn chứ?”
“D-dạ không sao đâu ạ! Tôi, Grimo nguyện dốc hết sức vì ngài Lloyd! Dù có xương tan thịt nát cũng xin được phụng sự hết mình! Hehe… hehehehehe…”
Tôi nhìn nụ cười méo mó kia, đầu nghiêng nhẹ, nhíu mày.
…Tên này nói chuyện một mình hơi nhiều.
Có lẽ sống trong thế giới loài người chưa quen nên đầu óc hơi… căng quá rồi.


0 Bình luận