“Rồi, giờ thì nhận kho báu rồi về thôi.”
Phía sau căn phòng nơi con boss bị hạ gục, có 1 gian phòng nhỏ hơn.
Ở đó đặt 1 chiếc rương báu cực kỳ lộng lẫy.
“Chắc là cái kia nhỉ. Rương kho báu. Robert, cậu mở đi.”
“Tôi á? Nhưng… gần như cả cái hầm ngục này cô xử lý một mình mà.”
“Nhưng nếu không có Robert, tôi đã chết từ sớm rồi. Thế nên cậu hoàn toàn xứng đáng để mở nó.”
“…Nếu cô đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Tôi bước đến trước rương báu, ngập ngừng vài giây rồi mới từ tốn mở nắp.
Bên trong là một thanh đoản kiếm.
“Ồ, kiếm ngắn à. Đưa tôi xem với.”
Tao, từ nãy đến giờ vẫn đứng sát sau lưng, nheo mắt nhìn kỹ thanh kiếm.
Rồi cô vỗ trán một cái rõ to.
“…Ái chà, tiếc thật, hàng phế rồi.”
“Thế à? Nhưng tôi cảm giác vẫn còn chút ma lực lưu lại trên nó đấy…”
“Ừ thì đúng là có khảm ma thuật thật, nhưng chả có gì nổi bật cả. Cái lưỡi này ban đầu chỉ là dao sắt bình thường, chẳng có lấy một hoa văn hay dấu khảm nào cho ra hồn. Loại này không thể khảm được ma thuật mạnh. Chắc ai đó dùng để luyện tập khảm thuật thôi.”
Ra là thế, một món vũ khí dùng thử, để luyện tay nghề.
Nhìn kỹ thì lưỡi kiếm cũng bị mẻ đôi chút, có vẻ từng được sử dụng thực chiến.
Nói trắng ra thì… giống đồ ai để quên lại hơn là kho báu thật sự.
Khá là kỳ lạ.
Tôi còn đang ngẫm nghĩ thì rương báu bắt đầu từ từ lún xuống nền.
“Không lẽ…”
Tôi lập tức vung tay, thi triển phong hệ ma thuật, Phong Thiết, tạo lưỡi gió sắc lẹm cắt phăng một phần thân rương.
Từ mảnh gỗ bị cắt đó, tôi cảm nhận được một luồng ma lực cực mạnh.
…Ra vậy, chính là lõi hầm ngục.
Thứ này sống dưới lòng đất, hấp thụ ma cụ bị rơi rồi phát triển thành hầm ngục.
Khi cảm thấy bị uy hiếp, nó biến thành rương báu giả, “hiến tặng” rồi chuồn đi.
Quá khôn ngoan.
Một cơ chế phòng vệ cực thông minh.
“Robert? Cậu cười tủm tỉm cái gì đấy?”
“À… không có gì. Mà nếu thanh đoản kiếm này vô dụng thật thì… tôi giữ nó được chứ?”
“Ban đầu là định cho cậu mà. Cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn nhé.”
Thật ra tôi đang cần một vũ khí đã được khảm sẵn ma thuật.
Lâu đài thì không thiếu, nhưng toàn loại đắt đỏ, không tiện để tháo tung ra nghiên cứu.
Giờ có cái này, tôi có thể bắt đầu thực nghiệm rồi.
Tôi cẩn thận nhét thanh kiếm cùng mảnh rương vào túi.
Ngay lúc đó, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội.
“Chết, quên mất! Lấy kho báu là hầm ngục sẽ biến mất!”
“Ừ, chạy mau lên!”
Tôi và Tao lập tức lao vọt ra khỏi phòng, cắm đầu chạy khỏi hầm ngục.
Khi ra được ngoài thì trời đã sẫm tối.
“Ối trời ơi… chết rồi…”
Tôi bỗng nhớ đến Grimo, hắn vẫn đang giả dạng tôi ở lâu đài.
Không biết để hắn một mình lâu như vậy có sao không…
“Gì thế Robert, nhìn cậu có vẻ thấp thỏm?”
“…Xin lỗi, tôi nhớ ra việc gấp. Tôi phải đi ngay.”
Tôi nói vội, rồi thi triển Phi Tường, bay thẳng lên trời mà không ngoái đầu lại.
“Nè! Cậu đi đâu vậy?!”
“Xin lỗi! Có chuyện khẩn!”
“Khoan đãーーー! Ít nhất thì để lại cách liên lạcーーー!”
Giọng Tao vang vọng phía sau, hòa trong gió khi tôi bay về phía lâu đài.
Tiếc thật.
Có lẽ sẽ không gặp lại cô ấy nữa.
Nhưng dù sao, chuyến đi này cũng quá tuyệt:
Tôi học thêm được nhiều điều về Khí, gặp vô số ma vật kỳ lạ, lại nhặt được vài món đồ thú vị trong hầm ngục.
1 ngày trọn vẹn đáng nhớ.
■■■
Tôi trở lại lâu đài bằng ma thuật ẩn thân như lúc rời đi.
Về đến phòng, tôi vẫn còn phấn khích, trên mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi khựng lại.
Grimo vẫn trong hình dạng tôi nằm bẹp trên giường như thể vừa sống sót sau thảm họa.
“Ta về rồi… À ừm, Grimo? Ngươi ổn chứ?”
Tôi hỏi thử, và hắn chậm rãi quay đầu lại.
Biểu cảm y như người vừa bị ép sống lại sau khi chết.
“…Thưa ngài Lloyd, tôi đã thông báo mấy lần là có hầu gái đến tìm ngài rồi đấy nhé…”
“Ahaha… Xin lỗi, ta quên khuấy mất.”
Ra là có người thật đến, còn tôi thì mải mê săn quái ngoài kia.
Lại một lần nữa bị cuốn đi mất sự tập trung…
Phải điều chỉnh thôi.
“Vâng, tôi cũng đã cố lấp liếm và kéo dài trò chuyện. Nhưng cuối cùng vẫn phải… đấu kiếm với cô ta. Kết quả thì, tôi bị đánh tơi bời. Cô hầu gái đó mạnh kinh khủng…”
“Ta đoán mà.”
Cơ thể hắn đang dùng vốn là bản sao hoàn chỉnh của tôi bao gồm cả thể chất.
Mà tôi thì có "năng khiếu đặc biệt" trong việc… hậu đậu khi vận động.
“Giá mà chỉ dừng ở đó… Vấn đề là, sau khi đánh gục tôi, cô ta bật khóc rồi gào lên: ‘Tôi sẽ rèn lại ý chí bạc nhược của ngài Lloyd!’.”
“A…”
Chắc cô ấy tưởng tôi cố tình trốn rèn luyện.
Bình thường tôi chỉ dùng ma thuật mô phỏng lại kỹ thuật của Sylpha, nên không ai biết thực lực thật.
Mà thực lực thật thì… tệ khỏi nói.
“Thế nên tôi đã phải đấu tay đôi với cô ta liên tục từ trưa tới giờ.”
“…Xin lỗi.”
Tôi cúi đầu nhận lỗi.
Chắc phải tạm dừng mấy chuyến phiêu lưu rồi.


0 Bình luận