Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 36: Thuần hóa Ma Thú

0 Bình luận - Độ dài: 1,500 từ - Cập nhật:

"Shiro, lại đây!"

"Gâu!"

Tôi vừa cất tiếng gọi, con chó trắng to đùng, Shiro đã vọt tới với vẻ hào hứng thấy rõ.

Nó nhảy chồm lên tôi với lực không thể đỡ nổi, làm tôi ngã dúi dụi xuống bãi cỏ mềm vì sức nặng và cú lao bất ngờ ấy.

Từng cọng cỏ bay lơ lửng trong không khí, mang theo cái mùi ngai ngái của đất và cây cối.

Tôi là Lloyd De Saloum, đệ thất hoàng tử của Vương quốc Saloum.

10 tuổi, và cực kỳ mê ma thuật.

Kiếp trước tôi chỉ là một pháp sư vô danh, nghèo rớt mồng tơi.

Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến thượng cấp ma thuật, tôi xúc động tới mức… chết queo tại chỗ.

Rồi chuyển sinh vào thân xác này.

Là đệ thất hoàng tử, lại sinh muộn, tôi hoàn toàn không dính dáng gì đến chuyện kế vị ngai vàng.

Thế nên tôi được phép sống tự do thoải mái và tất nhiên, tôi chọn vùi đầu vào việc nghiên cứu thứ tôi yêu thích nhất:

Ma thuật.

…Chỉ là, dạo gần đây, cảm giác mọi người xung quanh bắt đầu đặt kỳ vọng hơi quá vào tôi.

Chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ?

Dù sao tôi cũng chỉ là một hoàng tử mờ nhạt, chẳng có gì đặc biệt.

"Gâu! Gâu!"

Tiện thể thì, con chó đang liếm mặt tôi tới tấp đây chính là Shiro.

Ban đầu, nó là 1 ma thú tấn công tôi.

Nhưng chẳng hiểu sao, sau trận ấy, nó lại dính lấy tôi không rời.

Tôi được phép giữ lại, và thế là nhận nó làm sử ma.

Ngay lúc tôi đang xoa đầu Shiro với vẻ hài lòng, thì lòng bàn tay tôi bỗng mở hé, 1 cái miệng lạ hoắc ló ra.

"Hehehe, đến ma thú cũng đổ rạp vì ngài Lloyd. Danh tiếng không hề đồn thổi đâu nhỉ?"

Đây là Grimoire, 1 ma nhân.

Tôi gọi hắn là Grimo.

Hắn vốn bị phong ấn dưới tầng hầm của thư viện cấm, nhưng sau một đống rắc rối, giờ đã thành sử ma của tôi.

Tôi cho hắn trú ngụ trong lòng bàn tay mình.

Và như thói quen, hắn lại tranh thủ thò miệng ra xen ngang câu chuyện.

"Guhihi, mày thu phục cả ma thú rồi hả? Tuyệt lắm! Gom càng nhiều càng tốt. Sau này tao chiếm xác mày thì sẽ được hưởng trọn gói!"

Tên này thì vẫn thế, thi thoảng lại buông ra vài câu vừa nguy hiểm vừa… chẳng biết là nói đùa hay nói thật.

Chí ít thì, nếu đã định nói mấy câu kiểu đó, hắn nên nói cho tôi nghe chứ đừng tự lẩm bẩm như thần kinh vậy chứ!

"Gâu! Gâu!"

"Này này, con chó ngu xuẩn! Câm mõm lại! Cút đi!"

Shiro sủa thẳng vào mặt Grimo như muốn đập tan cái điệu cười độc địa ấy.

…2 đứa này đúng là không thể hòa hợp nổi.

"Nào nào, cãi nhau làm gì. Tiếp tục huấn luyện thôi."

"Gâu~!"

Tôi siết tay lại để buộc Grimo câm miệng, trong khi Shiro lập tức ngồi nghiêm chỉnh xuống, đợi lệnh.

Lúc này tôi đang thực hiện một kỹ thuật đặc thù của Ma Thú Sư:

Dùng ma lực để truyền đạt mệnh lệnh, không cần lời nói.

Ma Thú Sư, đúng như tên gọi, là những người có thể ký khế ước với ma thú và điều khiển chúng như thể sử ma.

Người ta kể rằng nghề này được khai sinh từ các pháp sư triệu hồi cấp cao, những kẻ đắm chìm trong việc tìm cách điều khiển ma thú hiệu quả nhất.

Họ bỏ qua thuật thức phức tạp, chỉ dùng ma lực để truyền ý niệm.

Và tôi thì đang thử áp dụng phương pháp đó.

"Shiro!"

Tôi tập trung truyền mệnh lệnh bằng ma lực.

Nhưng Shiro chỉ nghiêng đầu, ánh mắt long lanh đầy hứng thú… rồi đứng yên chờ tôi lên tiếng tiếp.

Tôi vừa truyền ý niệm "lại đây", mà Shiro có vẻ chưa hiểu.

Dù rất thông minh, với mệnh lệnh đơn giản Shiro luôn phản ứng nhanh chóng.

Nhưng dạng phức tạp như “chạy 3 vòng rồi sủa 1 tiếng” thì lại khác.

Chỉ nói “chạy” thôi thì chưa đủ mà còn phải kèm tốc độ, hướng chạy, cách sủa...

Nếu truyền đạt được tất cả chỉ bằng ý niệm, thì việc điều khiển sẽ chính xác hơn rất nhiều.

"Ngài Lloyd, sao ngài không dùng thuật thức để ra lệnh luôn?"

"Thuật thức là dạng ngôn ngữ ma thuật dùng để can thiệp vào thế giới. Shiro không hiểu được đâu, nên chẳng có tác dụng."

Thêm nữa, số người có thể đọc hiểu và chỉnh sửa thuật thức hiện nay cực kỳ hiếm.

Tôi cũng chỉ mới chạm ngưỡng thay đổi được vài cụm từ cơ bản.

Nên, từ góc độ hiệu quả, việc đọc sách hằng ngày để nâng cao khả năng đọc hiểu vẫn rất quan trọng.

Cuối cùng, kết hợp giữa ma lực và lời nói vẫn là phương pháp khả thi nhất.

"…Ngồi."

"Gâu~!"

Thế là tôi tiếp tục lặp lại từng mệnh lệnh một, dùng cả ma lực và lời nói để hướng dẫn.

Nhưng cách này khá chậm và thiếu linh hoạt.

Nhiều tiểu tiết vẫn không thể truyền đạt chính xác.

Giá như có cách nào hiệu quả hơn thì tốt.

Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ đến 1 người.

"Phải rồi… có khi chị Alieze biết cách."

—Alieze De Saloum, đệ lục công chúa của Vương quốc Saloum.

Chị hơn tôi 3 tuổi, cũng giống như tôi:

Không có quyền kế vị và sống khá tự do.

Thứ chị ấy yêu thích nhất?

Chính là động vật.

Chó, mèo, bò sát, chim chóc thậm chí cả ma thú.

Chị ấy nuôi đủ cả.

Tôi đoán việc mình được phép giữ Shiro chắc một phần cũng nhờ tiền lệ từ chị ấy.

"Dù hơi ngại thật, nhưng… thôi thì đến gặp chị vậy."

"Gâu~!"

Shiro nhảy lên như thể đã chờ sẵn câu đó từ lâu.

Chúng tôi cùng tiến về phía ngọn tháp nằm riêng biệt trong khuôn viên hoàng cung.

Khu vườn quanh tháp rất rộng.

Ở đó, sóc, thỏ và vô số loài động vật nhỏ đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.

Trên những tán cây, hàng đàn chim sặc sỡ hót líu lo như dàn nhạc trời.

"Haa~ Đống này là của chị gái ngài hết đó hả? Thả kiểu này mà không sợ chúng bỏ đi à?"

"Chị Alieze từ nhỏ đã được động vật yêu mến. Giờ nghĩ lại thì chắc do ma lực của chị ấy… Ta bắt đầu thấy nghi rồi đấy."

Với số lượng này, không phải ai cũng quản được.

Cùng là hoàng tộc, nếu chị ấy sở hữu năng lực thiên phú về ma thuật thì cũng không có gì lạ.

Có nhiều người sinh ra đã vô thức sử dụng được ma lực.

Tôi đến trước cánh cửa lớn của tòa tháp và gõ nhẹ.

"Chị ơi, chị Alieze. Em là Lloyd đây, chị có ở trong không?"

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, hiện ra một cô hầu gái tóc đen.

Có vẻ là…

"Eris, đúng không?"

"Được ngài nhớ tên là vinh hạnh cho tôi, đã lâu không gặp, ngài Lloyd."

"Ừm, cũng lâu rồi ha. Tôi muốn gặp chị Alieze, phiền cô báo giúp."

"Vâng, xin ngài đợi một lát."

Eris cúi đầu, rồi quay người đi vào trong.

Một lát sau, cánh cửa bật mở lần nữa—

"Llooooooyd~~~!"

Chưa kịp né, tôi đã bị ai đó ôm chầm lấy.

"Wapuh!?"

Một thân thể mềm mại, căng tràn sức sống đang đè tôi xuống không thương tiếc.

Tôi nghẹt cả thở.

"Lloyd, Lloyd, Lloyd ơi~! Trời ơi, lâu quá rồi! Em tự tìm đến chị luôn cơ đấy, chị cảm động muốn khóc luôn nè!"

Chị ấy vừa xoa đầu tôi rất “nồng nhiệt”.

Quá nồng nhiệt đến mức… đau luôn!

“Tiểu thư Alieze, xin người dừng lại đi ạ. Ngài Lloyd sắp ngất vì ngạt thở rồi.”

“Ể!? Ối trời, thật đấy à. Xin lỗi nhé~”

Alieze giật mình nới lỏng vòng tay.

...Phù.

Suýt nữa đi đời.

Bảo sao tôi không mặn mà tới đây cho lắm.

Từ xưa, mỗi khi thấy tôi, Alieze đều ôm hôn như thể tôi là món thú nhồi bông yêu thích nhất của chị ấy vậy.

Vừa thở dốc, tôi ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là một mái tóc hồng nhạt bồng bềnh.

Không chỉ tóc mà váy, trang sức, mọi thứ chị ấy mặc đều mềm mại, nhẹ nhàng như bông.

…Ngực cũng vậy.

“Fufuh~ xin lỗi nha Lloyd. Tại chị mừng quá. Thế em tới tìm chị có chuyện gì thế?”

Alieze cười nhẹ, nghiêng đầu hỏi với ánh mắt đầy trìu mến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận