Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 33: Ma Nhân tấn công (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,357 từ - Cập nhật:

Ugugu…

Tôi đau ê ẩm cả người, chẳng thể điều khiển cơ thể như ý muốn.

Chắc là hậu quả của việc sao chép hoàn toàn sức mạnh của Sylpha.

Lại còn đang trong độ tuổi phát triển, nên mới bị đau cơ nặng thế này.

Dù sao thì… tôi cũng chỉ mới 10 tuổi thôi mà.

“Đ-Đau cơ… sao cơ ạ…?”

“Ừ. Có lẽ tốt nhất là nghỉ ngơi, không vận động thêm nữa thì hơn.”

Tôi vừa nói vừa xoa nhẹ cánh tay, động tác bình thản như thể chuyện đau nhức này đã quen thuộc lắm rồi.

Cố quá chỉ khiến tình trạng thêm trầm trọng thôi.

Grimo nhìn tôi, mặt như kiểu “thật không biết nói gì cho phải”.

“Gugugu… T-Thằng khốn khiếp——!!”

Pazuzu gầm lên như dã thú rồi lao tới vung nắm đấm liên tục.

Khiên ma lực quanh người tôi vang lên những tiếng rạn nứt đầy đáng ngại.

Sức mạnh của hắn quả nhiên không thể xem thường.

“Này, ta hỏi thật nhé. Với sức mạnh thế kia, sao ngươi còn phải mất công đi thu gom ma thú?”

“Chuyện đó là hiển nhiên! Chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân thì có giới hạn, gom được thuộc hạ mới là con đường ngắn nhất để củng cố thế lực!”

“Ý ngươi là… muốn mạnh hơn nên mới tìm đồng đội?”

“Chính xác! Những năm tháng ta chịu đựng, rèn luyện, gầy dựng từng bước một! Ta tạo ra nơi sinh sống cho ma thú, huấn luyện để kiểm soát chúng—ta đã đổ bao công sức, vậy mà rốt cuộc… CHỈ VÌ NGƯƠI——!!”

Bốp!

Một cú đấm giận dữ hất tôi văng lên trời như diều đứt dây.

Khiên ma lực tan tành dưới sức nặng của đòn đánh đó.

“CHẾT ĐI——!!”

Làn sóng ma lực của Pazuzu lao đến, nhưng chưa kịp chạm vào, thì…

Nó biến mất.

Một lớp kết giới vô hình đột ngột hiện ra giữa tôi và đòn công kích.

Pazuzu trợn trừng mắt, nghẹn giọng.

“Tch… Không phải khiên ma lực nữa? Cái gì…!? Kết giới sao!?”

Đó là "Thứ Nguyên Thiên Cái", ma thuật hệ không gian cực tốn ma lực, tồn tại không lâu nhưng ngăn chặn được mọi đòn tấn công.

Tôi đã dựng nó lên quanh khu vực của Pazuzu từ lúc nào.

“À mà này…”

Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi.

Grimo từng nói ma thuật không có tác dụng với Ma Nhân.

Thế thì hiệu quả thật không?

Cơ hội như này đâu phải lúc nào cũng có.

Phải kiểm chứng thử.

“Nhị trọng niệm chú—”

Tôi mở miệng bên tay phải, niệm từng vòng chú một cách đều đặn.

‘Thổ hệ: Chấn Kích Nham Nha’

‘Thủy hệ: Đại Triều Hải Nha’

‘Hỏa hệ: Tiêu Nhiệt Viêm Nha’

‘Phong hệ: Liệt Không Lam Nha’

Cứ thế, tôi tuần hoàn lần lượt 4 nguyên tố, Thổ, Thủy, Hỏa, Phong.

Tất cả đều là ma thuật cao cấp nhất.

Chú ngữ vang lên đồng thời từ cả 2 miệng, dệt liên tục với tốc độ gấp 3 lần bình thường.

“■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■”

Pháp trận xếp lớp lên nhau, kết giới bắt đầu phát sáng rực rỡ.

“C-Cái gì thế kia!? Tốc độ niệm chú đó…!? Làm sao lại có thể đan xen ma thuật dày đặc như vậy…!? Guuh… đầu ta… như muốn nổ tung…!”

“Đi nhé—”

Tôi không chần chừ, giải phóng toàn bộ thuật thức.

Từng đợt ma thuật xoáy tròn trong kết giới, hủy diệt tất cả bên trong.

“Buh——!?”

Một tiếng kêu ngắn ngủi vang lên, rồi bị nuốt chửng bởi vòng lốc ma lực.

Mỗi giây thi triển 1 lần, mỗi phút lặp lại 240 chu kỳ.

Y hệt như cách tôi từng dùng với Grimo.

“…Hmm?”

Sau vài giây, tôi nhận ra 1 sự bất thường.

Không còn cảm nhận được chút kháng lực nào từ bên trong.

Tôi lập tức giải kết giới.

Khói bụi tan dần, lộ ra thân thể của Pazuzu, khô đét như xác ướp, rơi tõm xuống hồ.

Xác đó nổi lập lờ trên mặt nước, miệng mấp máy.

“Ư…ư…”

Grimo liếc xuống rồi bật cười, điệu cười không thể thiếu mỗi khi có chuyện đáng giễu.

“Hề… huênh hoang thế mà lại gục nhanh thật.”

“Này, đừng có mỉa mai như vậy, Grimo.”

Dù trong bụng tôi cũng nghĩ chẳng khác gì, nhưng ngoài mặt vẫn giữ phép lịch sự cơ bản.

Mà Grimo cũng bị tôi đánh gần nửa giờ mới xong.

Nếu tính ra thì Pazuzu chẳng thua bao nhiêu.

“Nhưng mà, rốt cuộc hắn vẫn trúng đòn. Vậy ma thuật… thật sự không vô hiệu với Ma Nhân?”

“Thông thường là không. Nhưng Ma Nhân là bán tinh thần thể, nên những thứ như ánh sáng, âm thanh có thể khiến chúng khó chịu. Cảm giác đó cũng tính là sát thương. Nếu bị ép phải chịu liên tục…”

“Thì sẽ thành ra như thế này?”

Ra là vậy.

Tưởng đâu Ma Nhân kháng ma thuật hoàn toàn, hóa ra chỉ là nhạy cảm kiểu khác.

…Ơ?

Pazuzu… hình như vẫn đang nói gì đó?

Tôi nhấc cái xác lên bằng hai ngón tay.

“T-Tại sao… Những nỗ lực của ta… lại bị đè bẹp dễ dàng đến vậy… Tại sao ta lại không thắng nổi…”

“Pazuzu, ngươi cứ nhắc mãi nào là ‘cực khổ’, ‘gian truân’… Nhưng ngươi đã từng thử tận hưởng việc đó chưa?”

“Tận… hưởng…?”

“Ừ. Làm mà không thấy vui thì học kiểu gì cũng không hiệu quả. Cảm xúc tiêu cực sẽ truyền sang cả ma thú dưới quyền ngươi. Vậy thì ai còn muốn đi theo chứ? Nếu ngươi thực sự thích chúng, cảm xúc đó sẽ lan tỏa. Ta truyền ma lực cũng vô nghĩa nếu lòng trung thành của chúng đủ mạnh.”

Dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng tôi cũng đủ nhận ra:

Pazuzu không thực lòng quý trọng thuộc hạ.

Ma lực của tôi chỉ là giọt nước tràn ly.

Phản bội chỉ là vấn đề thời gian.

“Nếu ngươi muốn mạnh hơn, sao không tập trung rèn luyện bản thân? So với gom quân đầy rắc rối, chẳng phải hiệu quả hơn sao?”

Vì thấy vui, nên tôi mới có thể luyện ma thuật mỗi ngày mà không thấy mệt.

Pazuzu thì khác, phong cách chiến đấu của hắn rõ ràng thiên về cận chiến.

Xây dựng đội nhóm không hợp với hắn.

“Luyện ma thuật… ta từng thử. Nhưng khó vô cùng. Máu đổ, nhọc nhằn, lặp đi lặp lại những thứ nhàm chán, phải chịu đựng không ngơi nghỉ… Ấy thế mà Lloyd lại xem đó như trò vui… Suốt cả cuộc đời, từ trước giờ lẫn sau này… Hắn thực sự tận hưởng từng giây phút… Một kẻ như thế… sao những kẻ chỉ biết than phiền có thể thắng nổi chứ…”

Grimo lẩm bẩm điều gì đó, nhưng gió nổi lên quá mạnh, tôi nghe không rõ.

Còn Pazuzu thì… chỉ biết cười khan.

“Ku… fufu… Ta thua… vì không thể tận hưởng nó sao…? Nghe đúng là ngớ ngẩn thật…”

Nói rồi, cơ thể hắn tan dần như cát, biến mất vào hư vô.

“Úi chà.”

Grimo lập tức ngoác miệng, bắt đầu hút lấy những hạt bụi đang phân rã.

Hắn nuốt từng đốm ma lực như thể không thể chờ đợi thêm.

“Hehehe… Ma lực của Ma Nhân đúng là cực phẩm… Cảm giác như sức mạnh đang dần trở lại rồi đây… Ở cạnh thằng này đúng là không thiếu đồ ngon để nạp lại. Cứ thế mà bồi dưỡng thêm… rồi một ngày…”

Hắn cười khoái trá, nhưng không buồn che giấu mưu đồ đen tối.

Tôi liếc qua, thấy rõ ma lực hắn đã tăng lên đôi chút.

Có vẻ đúng là hấp thu ma lực để mạnh lên.

“Ờ… mà đừng có ăn nhiều quá rồi đau bụng đó.”

“D-Dĩ nhiên rồi! H-Hehehe…”

Tôi nhắc nhẹ 1 câu, còn Grimo thì lấp liếm cười gượng, nhìn chẳng khác gì trẻ con vừa ăn vụng bị bắt quả tang.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận