Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 23: Hướng tới cuộc săn Ma Thú

0 Bình luận - Độ dài: 1,532 từ - Cập nhật:

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, sáng hôm sau, chúng tôi lên đường tiến về khu rừng nơi Ma Thú xuất hiện.

Dẫn đầu là hoàng tử Albert, theo sau là 15 cận vệ cưỡi ngựa, tay cầm những vũ khí đã được tôi khảm ma thuật.

Chúng tôi được họ hộ tống.

Albert cưỡi ngựa đi trước, tôi lặng lẽ sánh bước bên cạnh, còn Sylpha vẫn như thường lệ âm thầm giữ vị trí phía sau, mắt không rời khỏi tôi.

“Phải rồi, đây là lần đầu tiên em ra khỏi hoàng thành nhỉ? Cảm giác thế nào? Thấy cảnh vật bên ngoài ra sao?”

Albert quay sang hỏi, vẻ mặt hớn hở như đang muốn khoe một điều gì đó thật tự nhiên.

Thực ra thì tôi đã lén chuồn ra ngoài vài lần rồi...

Nếu nói đúng hơn thì ở kiếp trước, tôi chỉ là một thường dân bình thường, nên mấy cảnh vật thế này cũng chẳng có gì lạ lẫm.

“Vâng, phong cảnh đẹp lắm, người thì đông vui tấp nập, nhìn mãi cũng không chán ạ.”

Tôi đáp lại bằng một câu trả lời chỉn chu, đúng mực.

Trong lòng thì nghĩ khác, nhưng cứ làm ra vẻ hào hứng là được rồi.

Như thế sau này sẽ càng dễ xin ra ngoài hơn.

Đúng như tôi dự đoán, Albert gật đầu cười hài lòng, trông như vừa được nghe điều mình muốn nghe.

“Albert-sama kìa! Đang dẫn đội đi đâu vậy nhỉ?”

“Chắc là đi săn Ma Thú rồi! A, anh ấy nhìn về phía này kìa!”

“Kya~! Albert-samaa~!”

Khi đoàn đi ngang qua khu phố chợ, mấy cô gái trẻ 2 bên đường thi nhau la hét, ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ khi thấy Albert.

Phải công nhận, đúng là nổi tiếng thật.

Vẻ ngoài hoàn hảo, lại là hoàng tử, ai mà không mê cho được?

“Ơ, còn cậu bé đi cạnh hoàng tử là ai nhỉ?”

“Chưa thấy bao giờ... Nhưng mặc đồ sang trọng thế kia, chắc là em trai rồi.”

“Cũng dễ thương đó, nhưng mà nếu đem so với Albert-sama thì vẫn còn...”

Ánh mắt họ chuyển sang tôi, ánh nhìn thoáng qua rồi dừng lại với vẻ bình thản.

Không có gì đáng nói.

Tôi thì cũng chẳng bận tâm.

Vừa nghĩ vậy thì từ phía sau bỗng vang lên một tiếng thở dài rất rõ ràng, không phải kiểu lặng lẽ kiềm chế, mà là cố ý để người khác nghe thấy.

Tôi quay nhẹ đầu lại.

Sylpha đang nheo mắt, ánh nhìn lạnh như băng lia thẳng về phía mấy cô gái kia.

Các cô gái giật mình như bị đe dọa bởi áp lực vô hình, hoảng hốt tản nhanh vào đám đông, lẩn mất không để lại dấu vết.

“Haa... Phụ nữ đời nay thật thiếu con mắt tinh tường. Quả thật Albert-sama rất tuyệt vời, nhưng Lloyd-sama cũng đâu thua kém gì. Nếu xét cả tiềm năng phát triển trong tương lai thì thậm chí còn vượt trội hơn! Đúng là không có mắt nhìn. Là phụ nữ mà lại mù mờ đến vậy thì thật đáng buồn…”

...Cô đang lẩm bẩm gì vậy?

Sát khí tỏa ra nồng nặc rồi đấy.

Tôi khẽ đá vào hông ngựa, nhích nhẹ về phía trước, âm thầm tạo khoảng cách an toàn.

Tốt hơn hết là cứ tránh xa một chút cho lành.

■■■

Rời khỏi thành phố, đoàn chúng tôi tiến thẳng vào rừng.

Mục tiêu là một ngôi làng nhỏ nằm gần một hồ nước lớn, nơi Ma Thú được cho là đã xuất hiện.

Cái hồ ấy vốn là nguồn nước quý giá duy nhất của dân làng.

Nhưng một ngày nọ, Ma Thú đột ngột xuất hiện, gây rối loạn.

Người dân quá khổ sở liền cầu cứu Hiệp hội Mạo hiểm giả, nhưng vì thù lao thấp, lại nằm sâu trong vùng hẻo lánh nên chẳng ai nhận lời.

Cuối cùng, hội đành chuyển đơn lên quốc gia.

Dù sao thì, những việc kiểu này vẫn là trách nhiệm của nhà nước.

Bên cạnh đó, săn Ma Thú cũng thường được dùng làm cơ hội huấn luyện cho binh lính hoặc đôi khi là trò tiêu khiển của giới quý tộc.

“Albert-sama.”

Sylpha đột ngột lên tiếng, giọng lạnh và sắc như dao.

Ngay lập tức, khí tức căng thẳng từ cô lan ra, khiến cả Albert lẫn đội cận vệ lập tức kéo cương ngựa, rút vũ khí vào trạng thái sẵn sàng.

Dĩ nhiên, tôi đã cảm nhận được từ trước.

Có một luồng tà khí khó chịu đang rình rập.

Là quái vật, không sai được.

Đội hình nhanh chóng chuyển sang thế trận bao vây, tạo vòng tròn bảo vệ quanh tôi và Albert.

Sylpha không chần chừ, vén váy nhẹ, rút dao găm và phi thẳng vào bụi rậm bên cạnh.

“Guoooo!?”

Ngay sau đó là tiếng hét đầy đau đớn vọng ra từ phía bụi cỏ bị dao găm xuyên thủng.

Bụi rậm lay động dữ dội, rồi từ đó lao ra một đàn quái vật hình người với đầu chó, kobold.

Chúng là loài quái chuyên sống theo bầy, có khả năng sử dụng vũ khí hoàn toàn khác với lũ goblin ngu dốt.

Mà khoan… chúng đang cầm kiếm thép?

Các cận vệ lập tức nhận ra điều đó.

“Chết tiệt, vũ khí bọn này không xoàng đâu...”

“Chắc là cướp từ mấy nhóm mạo hiểm giả rồi. Lần này không dễ ăn đâu.”

Khi năng lực tương đương, vũ khí có thể là yếu tố quyết định thắng bại.

Đúng lúc đó, lũ kobold đồng loạt tru lên rồi lao tới.

Cận vệ rút kiếm nghênh chiến.

Tiếng kim loại chạm nhau vang lên khi 2 bên giao đấu.

Nhưng rồi...

“Hả!?”

Cả kobold lẫn cận vệ đều sững sờ.

Thanh kiếm thép của kobold bị chém gãy nát, còn lưỡi kiếm của cận vệ thuận đà cắt xoẹt qua thân kobold.

“GUAAA!!”

Máu văng tung tóe, kobold gục xuống ngay tức khắc.

Ở khắp các vị trí khác, vũ khí khảm ma thuật tôi tạo ra cũng dễ dàng phá nát kiếm địch và chém hạ từng con một cách gọn gàng.

“Cái... cái quái gì thế này!? Sao lại bén đến vậy!?”

“Đây là sức mạnh của khảm ma thuật sao...? Chỉ 1 nhát mà cắt xuyên cả lớp lông kobold...!”

Cận vệ đồng loạt bàng hoàng.

Dường như hiệu quả còn vượt xa mong đợi của họ.

Không tệ.

Chỉ trong thời gian ngắn, đám kobold đã bị quét sạch.

“Hahaha! Thấy chưa? Đây chính là thực lực của em trai tôi đấy! Nhớ cảm ơn cho tử tế vào nhé!”

Albert cười rạng rỡ, đập mạnh vai tôi như thể vừa trúng số.

...Trời ơi, làm ơn đừng phô trương nữa.

Tôi nhìn Albert bằng ánh mắt chán nản, nhưng anh ấy vẫn cười hớn hở, không chút để ý.

“Tuyệt vời lắm, Lloyd. Không chỉ có tỉ lệ thành công cao, mà độ sắc bén thì vượt xa mong đợi. Em thật sự làm anh bất ngờ đấy.”

“Ờ... ừm... haha...”

Chết rồi, chẳng phải tôi hơi quá tay sao?

Tôi cứ tưởng không ai hiểu rõ về khảm ma thuật thì cũng chẳng ai đánh giá đúng được năng lực của tôi.

Ai ngờ…

Khi tôi đang phân vân tìm cách phản ứng thì Albert tiếp lời, trông đầy phấn khởi.

“Anh vẫn luôn thấy lạ khi em cứ ru rú trong phòng, chỉ đọc sách. Hóa ra là âm thầm nghiên cứu khảm ma thuật à? Dụng cụ thì chắc là nhờ Sylpha chuẩn bị, đúng không? Đúng là thiên tài, xứng đáng là em trai anh!”

……Xem ra tôi đã lo xa rồi.

Tôi thở phào, chậm rãi đáp lại.

“V-vâng, đúng như anh Albert nói ạ. Có vẻ em hợp với khảm ma thuật hơn mình nghĩ… ahaha.”

“Ừ ừ, đúng rồi, đúng rồi! Này, em thấy sao? Từ giờ có thể nhờ em khảm ma thuật tiếp được không? Dụng cụ thì để anh lo. Anh trông cậy vào em đấy!”

“Dụng cụ á!? Thật ạ!? Anh nói thật chứ!?”

“À, tất nhiên rồi!”

Tuyệt thật.

Dụng cụ lần này chỉ là loại căn bản, trong khi khảm ma thuật cần rất nhiều nguyên liệu đặc thù khác nhau.

Nếu được Albert hỗ trợ... tôi có thể làm được nhiều điều hơn nữa.

“Fufufu… Lloyd đã khai phá được một tài năng tuyệt vời rồi. Ở cái tuổi này mà đã có nguồn tài chính dồi dào để toàn tâm toàn ý luyện tập khảm ma thuật thì đúng là hiếm có! Với đà này, việc trở thành khảm pháp sư giỏi nhất nước, không, giỏi nhất thế giới cũng không phải là chuyện viển vông…!”

Albert vừa lẩm bẩm một mình với vẻ rất... nghiêm túc, nhưng tôi thì chẳng còn tâm trí để ý.

Tâm trí tôi lúc này đã tràn ngập những công thức và tổ hợp khảm ma thuật mới, chen chúc đến mức không còn chỗ cho bất kỳ ý nghĩ nào khác.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận