"……! ……!"
"Uoh! Gì, gì vậy!?"
Bị Tao lay mạnh, cơ thể tôi bất giác giật nảy lên.
Quay đầu lại, tôi thấy cô đang há miệng định nói gì đó, gương mặt nhăn nhó vì khó chịu.
Nhưng chẳng nghe thấy tiếng.
À, phải rồi… tôi vẫn còn duy trì “Tĩnh âm”.
Tôi lập tức giải trừ ma thuật.
Ngay khi âm thanh trở lại, tiếng Tao lập tức nổ ra.
"Robert! Cuối cùng cũng chịu để ý tới rồi đấy!"
"A, xin lỗi… Tôi đang tập trung quan sát 1 thứ."
"Thế mà lúc tôi hạ xong con Grey Wolf, cậu chẳng thèm quay đầu lại nhìn luôn!"
Tao phồng má, khoanh tay quay mặt đi như thể cực kỳ ấm ức.
Một màn dỗi rất đúng kiểu của cô ấy.
Tôi hơi cảm thấy áy náy, nhưng bù lại, tôi đã thu thập được không ít thông tin về kết giới của hầm ngục này.
Căn phòng đặt Boss gần như là “trái tim” của cả hầm ngục.
Mà đúng hơn, chính căn phòng kho báu phía sau Boss mới là trung tâm thật sự.
Nơi đó là điểm khởi phát kết giới, là nơi sinh ra Boss và duy trì toàn bộ cơ chế.
Lượng ma lực tích tụ ở đó quá mức tưởng tượng.
Chỉ riêng ma lực tinh thuần đã đủ để vận hành toàn bộ hệ thống mà không cần bổ sung thủ công.
Khả năng cao là nó được hấp thu từ xác ma thú, người hoặc động vật chết trong hầm ngục, cũng hợp lý, vì xác ma thú thường bị hầm ngục tái hấp thu.
Tuy hiệu suất không cao, nhưng nhờ số lượng lớn nên vẫn đủ sức vận hành toàn thể hầm ngục.
Tạm thời, tôi chỉ hiểu đến đó.
"Thôi đủ rồi! Đi xem kho báu thôi!"
"…Ừ, đi."
Tôi bước theo Tao.
Đúng là theo lý thuyết thì sau khi đánh bại Boss, kho báu sẽ hiện ra.
Chỉ có điều… vị trí của nó thật kỳ lạ.
Nằm chính giữa hầm ngục như thể là hạch tâm của toàn bộ cấu trúc.
Lẽ nào chính “kho báu” mới là cốt lõi?
Không, nghe có vẻ bất hợp lý…
"Dừng lại, Tao!"
Ngay khi cảm nhận một luồng ma lực dày đặc ập đến, tôi lập tức kéo tay cô lại.
"Ahn~!? Cậu làm gì vậy hả, Robert!? Cứ cho là cậu đẹp trai cỡ nào thì cũng không thể… giữa chốn này…"
Tao lập tức phản ứng bản năng, vung tay ra lườm tôi.
Nhưng lời chưa dứt, một tiếng “vút” lạnh người xé gió lao sát mặt cô.
Một lưỡi dao đen kịt.
"Ma thuật bóng tối… 'Tử Nhận'?"
Là loại ma thuật chuyên dụng của ma vật.
"Khoan… mình vừa hạ Boss rồi mà!? Sao lại…"
"Hình như vẫn còn một thứ nữa ở đây."
Tôi nheo mắt nhìn.
Từ trong bóng tối, hình hài của kẻ vừa tung đòn dần lộ rõ.
Một bộ xương khô khoác áo choàng đen rách nát.
Cái đầu lâu trơ trọi, hốc mắt trống rỗng.
"Là… Lich!"
"Lich!? Cái loại undead cấp cao chuyên dùng ma thuật ấy hả!?"
Tao gật đầu, khuôn mặt trở nên cảnh giác.
Lich là một loại ma vật cực kỳ nguy hiểm, thường là pháp sư trước khi chết, tự biến mình thành undead để trường sinh.
Không giống Tao cảm nhận “khí”, tôi phát hiện ra nhờ cảm ứng ma lực.
Chính luồng ma lực bất thường từ nãy đến giờ… là từ hắn.
"…Có lẽ là một Lich lạc đàn. Chắc nó từ đâu đó trôi dạt tới rồi chiếm luôn nơi này làm tổ… Tệ thật."
Tao rít lên, vẻ mặt khó chịu như thể nhớ lại chuyện gì đó đáng ghét.
Ma vật lạc đàn là những cá thể rời khỏi hầm ngục cũ, hoặc do bị tiêu diệt, hoặc tự ý bỏ đi.
Chúng thường sống lang thang hoặc chiếm cứ các hầm ngục bỏ trống.
Nhưng để 1 Lich mạnh thế này xuất hiện ở đây là hiếm thấy.
Nếu không cẩn thận, chúng tôi có thể bị tiêu diệt ngay lập tức.
"Cậu chạy đi. Tôi sẽ giữ chân nó lại. Tôi đủ nhanh để tránh được vài đòn, ít nhất cũng câu giờ cho cậu trốn."
"Còn Tao thì sao?"
"Lo cho bản thân cậu trước đi! Tôi không chết dễ vậy đâu. Mau lên!"
Dứt lời, Tao bật người lao về phía trước, không chần chừ lấy 1 giây.
…Cô ấy quả nhiên chẳng thay đổi gì.
Tôi giả bộ rút lui, nhưng thật ra nấp sau 1 tảng đá và theo dõi diễn biến.
Đây không phải lúc để mạo hiểm vô ích… mà cũng không phải lúc để rảnh rỗi xem vui.
Tao linh hoạt né những lưỡi dao đen, rồi lập tức phản công bằng Khí Khổng Đạn.
Lich dựng kết giới chống lại, phản ứng cực nhanh.
"Chết tiệt…"
Tao nghiến răng, rồi bất ngờ lao thẳng vào kết giới không chút do dự.
Mỗi bước chân cô dậm xuống khiến nền đá cũng chấn động.
Rầm!
Một âm thanh như sấm nổ, lớp kết giới rung mạnh đã xuất hiện vết nứt.
—Một cú chưởng dồn toàn bộ khí lực, không một chút giữ lại.
Tao không dừng lại.
Thúc cùi chỏ.
Móc trái.
Đánh chéo.
Chặt cạnh tay.
Đá xoay vòng.
Mỗi đòn đều giáng trúng đúng vị trí vết nứt vừa nãy.
Chính xác.
Áp đảo.
Liên hoàn.
Cô ấy không để bản thân có thời gian suy nghĩ hay sợ hãi.
"Mình không thể chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này! Mình đã tập luyện từ lúc 5 tuổi! Mưa gió bão tuyết cũng không nghỉ! Không hẹn hò, không người yêu! Tuổi thanh xuân toàn dành cho khổ luyện! Mà giờ chết ở đây thì… uổng công quáーーー!!!"
Ngay sau tiếng hét là một cú đá gối bay và lớp kết giới vỡ tung.
Nhưng đúng lúc đó, Tao bị hở sườn hoàn toàn.
Lich đã chuẩn bị sẵn.
Miệng lẩm bẩm chú ngữ, răng va vào nhau lập cập.
Một tia hắc quang chói mắt bắn thẳng về phía cô.
"Chết rồi――!"
ẦMMMMMM!!!
Vụ nổ khiến cả nền đá rung chuyển.
Tao bị hất văng, đập mạnh xuống đất rồi lăn vài vòng.
Cơ thể cô nằm bất động.
"Tao!"
Tôi vội lao tới, đỡ cô lên.
Cơ thể cô run nhẹ, ánh mắt mờ dần.
"Ư… Sao… cậu lại quay lại…?"
Tôi im lặng.
Không thể nói là vì tôi nấp xem tình hình…
"Chẳng lẽ… vì tôi nên cậu quay lại…? Haa… ngốc thật… Nhưng… được chết cùng một người đẹp trai như cậu… cũng không tệ đâu…"
Tao quay mặt đi, giọng lặng dần.
"Này, này! Nói cái gì kỳ vậy!?"
"Vô ích rồi… tôi không động nổi ngón tay nào nữa… Mà kể cả có gượng dậy được… thì đánh bại Lich kiểu gì đây…"
"Cậu nói gì vậy――"
Ngay khi tôi vừa lên tiếng, một luồng hắc quang khác chớp lóe phía sau lưng.
Tôi lập tức dựng kết giới.
Làn sóng ma lực ập đến—
—và bị chặn đứng hoàn toàn.
Tao hé mở mắt, chớp chớp nhìn quanh đầy bất ngờ.
Tôi đứng dậy, đối mặt với Lich, mỉm cười nhẹ, giọng trầm ổn vang lên.
“—Từ giờ mới là phần vui nhất đấy.”


0 Bình luận