Vol 1
Chương 4: Ngay cả đức vua cũng đang mưu tính gì đó…
0 Bình luận - Độ dài: 1,074 từ - Cập nhật:
“Mạo muội bẩm báo, thần là Lloyd de Saloum, đã có mặt.”
Một ngày nọ, tôi được triệu đến đại điện hoàng gia.
Người gọi tôi chính là đức vua của vương quốc Saloum cũng là phụ thân tôi, Charles de Saloum.
Ngồi uy nghi trên ngai vàng là một vị lão nhân to lớn, Charles đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ, giọng nói vang lên đầy ấm áp.
“Ồ, đến rồi à, Lloyd. Lâu lắm rồi không gặp con nhỉ. Cũng phải 3 năm rồi đấy?”
“Bẩm phụ vương, là từ sinh nhật 7 tuổi của thần.”
Do trong vương quốc, nhiều đứa trẻ qua đời vì bệnh tật hoặc tai nạn trước khi lên 7, nên sinh nhật thứ 7 mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Ngay cả một người bận rộn như Charles khi ấy cũng đã đích thân đến gặp tôi.
…Mặc dù lời ông nói lúc đó là:
“Con là đệ thất hoàng tử, lại sinh muộn, sẽ không dính líu đến tranh đoạt hoàng vị đâu. Cứ thoải mái làm điều mình thích.”
Dù sao đi nữa, với cương vị là quốc vương, chắc chắn ông rất bận rộn.
Bình thường tôi chỉ thấy ông từ xa khi tình cờ đi ngang qua hành lang.
Vậy mà bây giờ lại đột ngột triệu tập tôi…
Không hiểu có chuyện gì.
Thật khiến người ta căng thẳng.
Khi tôi còn đang cúi đầu, Charles khẽ thở dài, giọng ông có chút tiếc nuối nhưng cũng như đang đùa nhẹ.
“Ừm… Lần trước gặp con cũng vậy thì phải. Con nghiêm nghị quá, chẳng giống trẻ con chút nào… Gặp lại phụ thân sau bao năm, một cái ôm cũng không có à?”
“Thần… không dám. Việc ấy thật thất lễ.”
Charles bật cười nhẹ, lắc đầu như thể đành chịu thua.
“Ừm, thôi cũng được. Dù sao thì, ít ra điều đó chứng tỏ con đã học lễ nghi đàng hoàng. Nào, lại gần đây một chút.”
“Vâng.”
Chà, xem ra phụ vương không có vẻ gì là đang giận, chắc cũng không phải gọi lên để mắng mỏ.
Tôi đứng dậy, tiến đến gần theo lời ông.
Charles nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt hơi mềm lại, rồi khẽ gật đầu.
“…Hừm, khuôn mặt đã ra dáng lắm rồi đấy.”
“Thần đa tạ.”
“Ta nghe Sylpha và Albert nói đấy. Con chăm chỉ lắm nhỉ, vừa luyện kiếm vừa học ma thuật.”
“! D- Dạ! Thần không dám nhận…”
Bị phụ vương khen, tôi vội vàng cúi đầu, lúng túng đáp lời.
“Có gì mà không dám! Sylpha, người đã dạy kiếm cho bao hoàng tử trong cung, còn phải khen kiếm thuật của con là xuất chúng nhất! Thậm chí nói con có thể trở thành kiếm sĩ giỏi nhất vương quốc! Còn Albert, một trong những pháp sư giỏi nhất hoàng cung thì chỉ biết trố mắt ghen tị! Nó bảo hồi bằng tuổi con, còn chưa điều khiển nổi một quả Hỏa Cầu, vậy mà con lại thực hiện hoàn hảo!”
Charles khoanh tay, gật gù đầy tự hào, giọng ông tràn đầy sự tán thưởng.
…Trời ơi, hai người ấy nói mấy lời đó thật à?
Tôi cứ tưởng mình đã giấu giếm thực lực khá tốt rồi, hóa ra vẫn còn sơ hở.
Quả nhiên, trong hoàng cung mà dùng ma thuật lung tung là dễ bị để ý lắm.
Nếu mình nổi bật quá, lỡ bị cuốn vào tranh đoạt hoàng vị thì phiền toái to.
Phải kiềm chế bớt thôi… dù biết tính mình khó mà dừng được việc nghiên cứu ma thuật…
“Ta đặt kỳ vọng rất lớn ở con! Hãy tiếp tục nỗ lực như thế nhé!”
“À… dạ vâng… ạ…”
Tôi ậm ừ đáp lại.
Thấy thế, sắc mặt Charles hơi trầm xuống, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị hơn, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng.
“…Nhưng con biết đấy, cho dù con có xuất sắc đến đâu, thì giờ đưa con vào danh sách kế vị là điều rất khó. Bởi những hoàng tử lớn hơn, kể cả Albert, đều đã được đào tạo bài bản từ sớm cho việc đó rồi. Nếu con vì hoàng vị mà cố gắng đến thế, ta thật lòng cảm thấy áy náy. Chính vì vậy ta mới gọi con đến để nói rõ điều này trước.”
—À, ra là vậy.
Tức là ông ấy tưởng tôi đang cố phấn đấu để giành quyền kế vị.
Tất nhiên, tôi chẳng có chút hứng thú nào với hoàng vị cả, nên nghe vậy cũng nhẹ cả lòng.
“Phụ vương không cần bận tâm. Thần chỉ đang làm điều mình thích, đúng như những gì người từng căn dặn. Từ đầu đến giờ, thần chưa bao giờ để tâm đến việc kế vị.”
Nghe tôi nói vậy, Charles thoáng sững người, rồi nheo mắt lại như đang kìm nén cảm xúc.
“—Ừm, ừm… Không oán trách, không buồn bã, con vẫn có thể nói được những lời ấy sao. Tốt lắm! Có được một người con như con, thật khiến ta tự hào!”
…Mà tôi chỉ nói thật thôi mà.
Nhìn Charles đang hơi cúi đầu, ánh mắt rưng rưng, tôi chỉ biết gãi má lúng túng.
“An tâm đi, Lloyd! Những nỗ lực của con sẽ không bao giờ là vô nghĩa đâu! Hãy tiếp tục giữ vững tinh thần ấy mà tiến bước!”
“V-Vâng ạ…”
“Được rồi, con lui về đi.”
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện này rốt cuộc là gì, nhưng chí ít có vẻ như cuộc sống thường ngày của tôi vẫn sẽ không bị thay đổi.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi cúi chào rồi quay lưng bước đi.
“…Thế mà không màng đến hoàng vị, chỉ miệt mài rèn luyện bản thân sao… Mới 10 tuổi đầu mà đã như thế. Quả là hiếm có. Chẳng lẽ… một vị vua đích thực nên là người như vậy? Có lẽ… ta cần xem xét lại chuyện kế vị một cách nghiêm túc hơn…”
Charles khẽ lẩm bẩm một mình, giọng trầm lại như đang suy tư.
Tôi nghe không rõ lắm, nhưng chắc là mấy chuyện chính trị gì đó thôi.
Xin lỗi nhé, mấy chuyện đó tôi không hứng thú.
Giờ chỉ muốn về nhanh để đọc nốt cuốn sách còn dang dở thôi.
Thế là tôi rảo bước, rời khỏi đại điện.


0 Bình luận