Vol 1
Chương 1: Tôi Đã Chuyển Sinh Thành Đệ Thất Hoàng Tử
0 Bình luận - Độ dài: 1,863 từ - Cập nhật:
――Điều quan trọng nhất đối với một Pháp Sư, trước hết là xuất thân.
Kế đến là tài năng.
Và cuối cùng mới là sự nỗ lực.
――Tổ sư ngành ma thuật, William Bordeaux.
Đó là câu nói mở đầu trong bài phát biểu của hiệu trưởng trong buổi lễ nhập học tại Học viện Ma Thuật.
Ông ta còn nói thêm rằng:
Đối với một Pháp Sư, điều tiên quyết là gia thế và huyết thống.
Kế đến là tài năng.
Còn sự nỗ lực?
Gần như chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chuyện này cũng dễ hiểu.
Những gia tộc lâu đời, danh giá sẽ thừa kế không chỉ tiền tài đồ sộ, mà còn sở hữu vô số ma thư quý hiếm.
Dòng máu của họ cũng được bồi đắp qua nhiều thế hệ để ngày càng tinh thuần, càng phù hợp hơn cho việc thi triển ma thuật.
Tài năng cũng rất quan trọng.
Cảm quan về ma thuật, năng lực đọc hiểu, tái hiện, phân tích, khả năng vận động cơ thể…
Những kẻ thiên phú xuất chúng đôi khi còn vượt mặt cả giới quý tộc danh giá.
Và rồi mới đến “nỗ lực”.
Nhưng không phải nói thế để phủ nhận sự cố gắng.
Với người đã chọn con đường Pháp Sư, rèn luyện cả thể chất lẫn tinh thần, tu luyện hằng ngày, đọc kỹ ma thư... là điều hiển nhiên ai cũng làm.
――Vậy nên, các em hãy chăm chỉ tu luyện mỗi ngày.
Lời phát biểu khép lại như thế.
Mà, thật ra mấy chuyện đó chẳng quan trọng gì với tôi cả.
Tôi vốn chỉ là dân thường, không có chút tiếng tăm, cũng chẳng phải hạng thiên tài.
Nhưng tôi yêu ma thuật.
Sự huyền bí khi từ khoảng không sinh ra lửa, băng hay sấm sét.
Những điều kỳ diệu mà mỗi thuật thức mang lại.
Và cả niềm vui sướng tột cùng khi chính tay mình thi triển được chúng.
Tôi bị cuốn vào thế giới đó lúc nào chẳng hay, và cảm thấy cuộc sống trong học viện ma thuật thật sự tuyệt vời.
Thế nhưng, những ngày tháng đó đã kết thúc.
Tất cả bắt đầu từ một vụ việc, cuốn ma thư của một công tước thiếu gia bị đánh cắp.
“Quý tộc chân chính thì không bao giờ làm chuyện đê tiện như ăn trộm.”
Và người đầu tiên mà hắn ta nghi ngờ, chính là tôi, kẻ duy nhất xuất thân từ dân thường trong học viện.
Không sai, nhà tôi nghèo, chẳng thể so với các gia tộc quý tộc.
Học phí cũng do tôi tự đi làm thuê để tích góp từng đồng mà đóng.
Giáo trình thì chỉ đủ tiền mua một cuốn ma thư sơ cấp.
Nhưng chỉ một cuốn đó thôi cũng đã đủ để làm nên bao điều.
Chỉ riêng việc kết hợp các thuật thức cơ bản, phối hợp chất xúc tác thôi cũng đã có thể tạo ra hàng loạt hiện tượng khác nhau.
Ma thuật là một thế giới sâu thẳm, càng đào càng thấy mê.
Tôi bận tối mắt với các thí nghiệm, nghiên cứu, tìm nguyên liệu… đến mức chuyện thiên hạ thế nào cũng chẳng mấy để tâm.
Ấy vậy mà khi tôi giải thích như vậy, tên công tước thiếu gia kia lại nổi giận đùng đùng rồi thách đấu tay đôi với tôi.
Ban đầu tôi chỉ định lắc đầu cho qua.
Tôi không có thời gian cho những trò ganh đua vô nghĩa.
Nhưng rồi, giữa lúc định quay lưng bước đi, tôi sực nghĩ:
――Tôi muốn biết.
Muốn biết ma thuật mà giới quý tộc kia sử dụng là loại ma thuật như thế nào.
Giữa tôi, một kẻ dân thường, và hắn, một quý tộc chính gốc, là cả một trời chênh lệch về tiền tài, điều kiện, và cả tài năng.
Liệu hắn sẽ cho tôi thấy thứ ma thuật mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ chăng?
Suy nghĩ đó làm lòng tôi rạo rực.
Tò mò.
Muốn hiểu.
Muốn học.
Cuối cùng, tôi đồng ý nhận lời thách đấu.
Tôi nghĩ, cùng lắm thì đau một chút thôi, thua thì cũng chẳng đến mức mất mạng…
Tôi đã tự trấn an bằng lý do đó.
――Và, kết luận là:
Ma thuật của hắn thật sự tuyệt vời.
Lửa bốc lên thành vòi rồng rực cháy, băng giá cuốn thành cơn bão lốc hẳn là thứ gọi là “thượng cấp ma thuật”.
Tôi đã không thể rời mắt khỏi những hiện tượng đó.
Từng chuyển động, từng biến đổi cấu trúc, cách thức vận hành… tôi muốn ghi nhớ tất cả.
Và rồi, trong cơn mê đắm đó, tôi không hề phòng thủ, bị trúng đòn và… chết.
――Tôi thường bị người khác nhắc rằng: “Mày cứ hễ đắm chìm là quên sạch xung quanh”, ai ngờ cuối cùng lại chết vì cái tính đó.
Thật sự quá ngốc, đến mức chính tôi cũng thấy buồn thay cho mình.
Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, thứ tôi nghĩ đến không phải là nỗi hối hận vì sự ngu ngốc của bản thân.
Cũng chẳng phải là oán hận tên quý tộc đã ra tay với tôi.
Càng không phải là lòng biết ơn với cha mẹ đã nuôi tôi khôn lớn và cho tôi cơ hội vào học viện.
Điều duy nhất tôi nghĩ tới là phân tích ma thuật đã giết tôi.
Nó vận hành bằng thuật thức nào?
Lý thuyết đằng sau là gì?
Một người thì làm sao tạo ra lượng ma thuật mạnh đến thế?
Lượng ma lực cần thiết là bao nhiêu?
Cách triển khai thuật thức thì sao?
Hay là có điều kiện phát động đặc biệt nào đó?
Có sử dụng xúc tác không?
Hay là thi triển ma thuật tổ đội?
Càng nghĩ tôi càng thấy hưng phấn, tim cứ đập mạnh không ngừng dù rõ ràng nó sắp ngừng đập.
Aah…
Thật là tiếc.
Trên đời này còn biết bao loại ma thuật mà tôi chưa từng được thấy, thế mà tôi lại phải ra đi mà chẳng biết gì thêm.
Tôi muốn biết hết.
Muốn hiểu, muốn học, muốn tinh thông tất cả.
Muốn đắm mình sâu hơn nữa trong vực thẳm huyền bí của ma thuật.
Nghĩ đến đó, ý thức tôi chìm dần vào bóng tối…
■■■
Tầm nhìn mờ nhòe.
Cơ thể không nghe theo điều khiển.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cảm giác như tôi không còn là “tôi” nữa.
"――,――"
Một giọng nói vang lên, là của một người phụ nữ.
Tôi cố gắng căng mắt, mờ mịt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một gương mặt hiện ra, xinh đẹp, lạ lẫm… và để hở phần ngực một cách chẳng hợp hoàn cảnh.
Mà sao ngực cô ấy to thế nhỉ?
"――,――"
Cô ấy vừa nói gì đó, vừa tiến lại gần.
Trong khi đầu óc vẫn mơ màng, bản năng mách bảo tôi rằng có gì đó bất ổn.
Tôi lập tức dồn ý niệm vào tay, niệm “Hỏa Cầu”.
Phản xạ đã quen thuộc từ trước, thứ ma thuật duy nhất tôi từng có thể dùng để tự vệ.
Thường thì nó chỉ đủ để dọa người.
Nhưng lần này…
Có gì đó lạ lắm.
Ngay khoảnh khắc cảm thấy dòng ma lực tuôn ra bất thường, tôi vội vàng đổi hướng bắn, né khỏi người phụ nữ kia.
Và ngay sau đó――
ĐOÀNGGGG!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Tôi quay lại nhìn theo phản xạ…
Một lỗ thủng khổng lồ đã xuất hiện trên bức tường phía sau.
Người phụ nữ kia thì hoảng hốt nhìn tôi, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Còn tôi… cũng ngây người không kém.
Không thể nào!
Cái “Hỏa Cầu” của tôi làm gì có uy lực khủng khiếp như vậy!
Rốt cuộc chuyện quái gì đang…
Tôi khựng lại.
Gương.
Trong tầm mắt vừa liếc qua, tôi thấy một chiếc gương đứng không xa.
Một bóng người phản chiếu trong đó.
…Là tôi?
Cơ thể bé xíu, tay chân ngắn ngủn, làn da mịn màng trắng bệch, đôi mắt tròn xoe như hai hạt ngọc.
Một đứa bé sơ sinh.
Tôi sững người.
Không thể tin nổi.
Thế quái nào mà…
…Tôi đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh.
Tôi không phải đang mơ.
Cảm giác là thật.
Cơn đau đầu khi nãy, dư âm ma lực vừa rồi… tất cả đều chân thực đến đáng sợ.
Nhắc mới nhớ, tôi từng nghe nói người chết đôi khi sẽ tái sinh cùng ký ức kiếp trước.
Chuyển sinh.
Nghe thì có vẻ huyền hoặc, nhưng lúc này lại là lời giải thích hợp lý nhất cho tình trạng quái dị này.
Sức mạnh vừa rồi… tôi không thể nào làm được khi còn sống.
Nhưng nếu giờ tôi đã là một đứa trẻ có tố chất vượt trội thì kẻ vừa tạo ra thứ ma thuật ấy… rất có thể, chính là tôi.
Xuất thân và tài năng luôn quyết định gần như toàn bộ tương lai của một Pháp Sư.
Tôi biết điều đó hơn ai hết.
Trong những gia đình có truyền thống ma thuật, trẻ con được dạy sử dụng ma thuật từ rất sớm.
Nếu tôi sinh ra trong một gia tộc như thế, lại sở hữu thiên phú cao, thì cũng không khó để lý giải chuyện tạo ra ma thuật mạnh.
…Nhưng, khoan đã.
Dù thế nào đi nữa, từ lúc mới sinh mà đã có thể tạo ra một quả cầu lửa đủ sức nổ tung cả bức tường… chuyện đó thì tôi chưa từng nghe ai nhắc đến, dù là trong sách vở cổ nhất.
Kỳ lạ hơn nữa, chẳng ai trong phòng có vẻ gì là nghĩ tôi chính là kẻ đã làm chuyện đó.
Không ngạc nhiên, không sợ hãi, không cả hoài nghi.
Lạ thật.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Giờ để ý kỹ, căn phòng này rộng đến bất thường.
Trần cao, tường ốp đá quý, sàn trải thảm đỏ, ánh sáng phản chiếu từ những chùm đèn pha lê tinh xảo.
Đồ đạc bài trí toàn hàng thượng hạng, chẳng khác gì một bảo tàng nghệ thuật sống.
Vài người phụ nữ trong trang phục hầu gái đang túc trực bên ngoài và trong phòng, im lặng như thể đang chờ hiệu lệnh.
Một nơi xa hoa như thế này… kể cả giới quý tộc thông thường cũng khó mà có được.
Vậy đây là đâu?
Một dinh thự của công tước?
Hay là…
Tôi vừa nghĩ vừa dò xét từng chi tiết.
Và rồi, ánh mắt tôi dừng lại.
Một biểu tượng trang trí lộng lẫy được gắn lên tường chính diện—chính giữa, không thể lẫn vào đâu.
Tôi nhận ra nó.
Là huy hiệu của hoàng tộc Vương quốc Saloum, quê hương tôi kiếp trước.
…Khoan đã.
Không thể nào…
Tôi đã chuyển sinh… vào hoàng thất?
Một nơi khủng khiếp như vậy sao!?


0 Bình luận