Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 19: Trước hết là phải gom đủ nguyên liệu

0 Bình luận - Độ dài: 941 từ - Cập nhật:

“Sao cơ? Dầu à?”

Sáng hôm sau, tôi bắt chuyện với Sylpha khi thấy cô đang mang ga trải giường đi phơi.

Thành phần chính để điều chế ma tủy dịch là dầu, trước tiên, tôi cần một lượng lớn.

“Ừ, tôi cần đầy một bình. Định dùng để thí nghiệm ma thuật.”

“Không vấn đề. Nhưng…”

Sylpha khẽ nhoẻn miệng cười, vẻ mặt chứa đầy ẩn ý.

“Tôi sẽ đưa cho người, nếu người thắng tôi một trận… đấu kiếm.”

Biết ngay mà.

Cô ấy lại giở cái trò này.

Cứ mỗi lần tôi nhờ vả là y như rằng Sylpha sẽ kiếm cớ thử sức bằng đấu kiếm.

Mấy lần trước tôi không để tâm, nhưng lần này thì không thể từ chối được.

“Được thôi. Tôi nhận lời.”

Tôi đáp gọn, không chút do dự.

Sylpha tròn mắt, mặt đầy sửng sốt.

“Thật... thật ạ? Không phải tôi nghe nhầm chứ?”

“Tôi cần dầu. Tôi sẽ ra sân trước. Cô chuẩn bị nhanh lên.”

Tôi quay lưng bước đi, để lại Sylpha đứng đó với tiếng thở nhẹ đầy xúc động.

Lát sau, cô ấy vào sân.

Vừa đi vừa chấm nước mắt bằng khăn tay.

“Uuh… Lloyd-sama lại sẵn sàng đấu thật sự… Tôi cảm động quá…”

Không hiểu sao cô ấy vừa đi vừa khóc vì cảm động.

Cảm xúc quá mức.

Tôi cũng không biết phải phản ứng thế nào.

“Nói trước, tôi sẽ dùng cả ma thuật.”

“Dĩ nhiên rồi. Dù có là Lloyd-sama thì cũng khó mà thắng tôi chỉ với kiếm.”

Dù sao thì tôi vốn đã định dùng từ đầu.

Lý do chỉ là để phòng trường hợp thắng.

“Xin mời. Bắt đầu bất cứ lúc nào.”

“—Được.”

Tôi cầm thanh kiếm gỗ một tay, tay kia niệm Hỏa Cầu.

Chỉ dùng ma thuật cấp thấp, giảm sát thương ở mức tối thiểu.

Đủ hợp lý để không bị nghi ngờ.

Trẻ con mê ma thuật cũng làm được.

Còn kỹ thuật của Sylpha, tôi đã ghi nhớ toàn bộ từ trước.

“Vào đây!”

Tôi phóng Hỏa Cầu ra và lao lên ngay sau đó.

Tốc độ quả cầu rất chậm, chỉ để làm vật chắn.

Bắn nhanh sẽ bị né ngay.

Dùng làm mồi tốt hơn.

“Vô ích thôi!”

Sylpha vung kiếm, phá tan quả cầu lửa ngay tức thì.

Tôi đã đoán trước, thế nên Thổ Cầu đã được niệm sẵn.

Khi ngọn lửa bị đánh tan, bức tường đất dựng lên chắn trước cô ấy.

“—Hả!? Đ-... đất sao!?”

Kiếm gỗ của cô bị kẹt trong bức tường.

Không rút ra được.

Tôi vòng ra sau trong lúc cô còn loay hoay.

—Xong rồi.

Tôi vung kiếm, chuẩn bị chạm vào cổ cô ấy… nhưng—

Không thấy đâu cả.

Chỉ còn cây kiếm cắm trong đất.

Biến mất rồi!?

Tôi đảo mắt tìm quanh.

Không trái, không phải.

Không sau lưng.

Vậy thì… phía trên?

Tôi lập tức bắn Hỏa Cầu lên trời.

“Đáng tiếc, ở dưới cơ.”

Một giọng nói vang lên từ dưới chân.

Tôi cúi nhìn.

Sylpha đang chui từ giữa hai chân tôi ra, mỉm cười.

Tôi chưa kịp phản ứng, cô ấy đã chộp lấy hai chân tôi và quật mạnh xuống đất.

Sau đó, cô ngồi đè lên tôi, ghì chặt không cho cử động.

Tôi nhìn gương mặt cười nhẹ nhàng của cô, rồi nhắm mắt lại.

“…Tôi thua rồi.”

“Vâng, tôi thắng rồi ạ.”

■■■

“Đặt xong rồi. Như thế này ổn chứ, Lloyd-sama?”

Sylpha nhẹ nhàng đặt bình dầu lớn ở góc phòng tôi.

Dầu bên trong khẽ gợn sóng, phản chiếu ánh sáng.

“Cảm ơn. Nhưng tôi đâu thắng, cô không cần đưa đâu.”

“Dù chỉ trong một khoảnh khắc, tôi cũng đã phải nghiêm túc. Với tôi, vậy coi như bị người lấy 1 điểm rồi… Hơn hết… Lloyd-sama đã chiến đấu nghiêm túc… tôi cảm động lắm… hu…”

Lại khóc nữa rồi.

Cô ấy cảm xúc quá mức thật.

Dù sao, nếu điều đó khiến cô ấy vui thì cũng không phải chuyện xấu.

“Hôm trước, thấy người lơ đãng trong lúc chiến đấu, tôi lo lắng lắm… Nhưng hôm nay, thấy người quay lại như trước kia, tôi an tâm rồi.”

Sylpha mỉm cười dịu dàng.

Tay phải tôi thì hơi run.

Grimo chắc vẫn đang trốn chui trốn lủi từ hôm bị cô “giáo huấn”.

“Haha… hôm đó tôi chỉ hơi mệt thôi mà…”

“Vâng vâng, có lẽ là do ‘thời kỳ khủng hoảng’. Ai cũng có lúc như vậy. Nhưng để vượt qua, chỉ có thể tiếp tục rèn luyện. Và hôm nay, tôi đã thấy sự kết hợp giữa kiếm và ma thuật của người… Thật hoàn mỹ.”

Cô ấy cúi đầu thật sâu, trang trọng đến ngỡ ngàng.

“Dù kiếm pháp và ma thuật của người vẫn còn chỗ chưa hoàn thiện, nhưng tốc độ tiến bộ thì vượt xa người thường. Một kiếm sĩ dùng được ma thuật đã hiếm, vậy mà người còn ở độ tuổi 10, mà kỹ thuật không thua gì hiệp sĩ cấp cao. Ma thuật thì ngay cả ngài Albert cũng công nhận… Với đà này, đến danh hiệu Kiếm Thánh cũng không đủ.”

Cô ấy bắt đầu lẩm bẩm như đang mơ mộng.

Ánh mắt thì lấp lánh như đang nhìn thấy thần.

…Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi thấy hơi ớn lạnh.

Từng nghe Sylpha nói với Charles là cô đánh giá kỹ năng kiếm của tôi rất cao…

Nhưng lần này tôi dùng cả ma thuật mà?

Hy vọng cô ấy không hiểu nhầm quá xa…

Tôi thực sự mong là vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận