Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 22: Được mời đi săn Ma Thú

0 Bình luận - Độ dài: 1,118 từ - Cập nhật:

“Anh Albert, cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho em từng ấy vũ khí!”

Hôm sau, tôi đích thân đến gặp Albert để cảm ơn.

Chỗ vũ khí ấy được Sylpha tự tay chất lên xe kéo rồi cùng tôi mang đến.

Tôi định tự làm lấy, nhưng lập tức bị ngăn lại bởi 1 câu nói nghiêm nghị:

“1 hoàng tử mà lại đi khuân vác vũ khí thì còn ra thể thống gì nữa!”

“Em đến nhanh hơn anh tưởng đấy, Lloyd. Đã làm xong cả rồi sao?”

“Vâng ạ. Vui quá nên em làm một mạch luôn…”

Tôi đã say mê đến mức quên ăn quên ngủ, chỉ tập trung vào việc khảm ma thuật cho xong.

Tiện thể cũng... lờ luôn buổi tập kiếm thuật với Sylpha.

Khi tôi lấy lý do đó là yêu cầu của anh Albert, cô ấy chỉ nhíu mày rồi miễn cưỡng đồng ý bỏ qua.

Tôi liếc nhìn thì thấy gương mặt cô ấy vẫn còn hơi cau có, chắc vẫn giận lắm.

“Nhưng… xin lỗi anh, em cũng làm hỏng kha khá vũ khí rồi ạ.”

Trong 120 thanh, chỉ có 50 thanh là khảm thành công.

Thật ra lúc đầu tôi đã khảm thành công đến khoảng 80 thanh cơ.

Nhưng do cảm thấy chưa hoàn hảo, tôi cứ gỡ lớp ma tủy dịch rồi thử khắc lại nhiều lần, ép đến giới hạn...

Kết quả là làm gãy thêm 30 thanh nữa. 

Tôi cúi đầu, lí nhí xin lỗi.

Dù vậy, cây ma kiếm đặc biệt thì tôi không dám động vào. 

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy nó đã sắp quá sức rồi.

Tôi thầm lo sẽ bị mắng vì làm hỏng quá nhiều vũ khí. Nhưng trái với lo lắng, Albert không nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát thanh kiếm trên tay với vẻ nghiêm túc.

“Trong 120 thanh mà thành công đến 50...!? Một pháp sư khảm ma thuật hàng đầu cũng chỉ có tỷ lệ thành công tầm 10% thôi đấy. Vì vậy anh mới phải dặn các cận vệ thu gom thật nhiều vũ khí dự phòng… Vậy mà ngay cả ma kiếm cần kiến thức và kỹ năng hoàn toàn khác biệt cũng đã được khảm thành công?”

Giọng anh ấy trầm xuống, gần như là đang độc thoại.

“Làm được việc đó, dù chỉ một người, vốn đã rất hiếm rồi. Vậy mà Lloyd, em đã làm được ở cái tuổi này sao...? Thật không thể tin nổi. Đúng là em trai của anh… một thiên tài không hơn không kém. Dù từ trước anh đã nghĩ em rất có năng khiếu, nhưng e rằng... còn hơn cả những gì anh tưởng.”

Anh quay lưng lại, trầm ngâm.

Tôi nuốt nước bọt. 

…Chết rồi, chắc là giận thật.

“Lloyd.”

“Dạ dạ dạ!”

Tôi lập tức bật dậy, lưng thẳng tắp, sẵn sàng tinh thần bị mắng.

Nhưng trái với mọi dự đoán, Albert quay lại, nở nụ cười hiền hòa.

“Cảm ơn em. Với từng ấy vũ khí, chắc chắn cận vệ hoàng gia sẽ rất vui. À mà tiện đây, thật ra phụ vương vừa giao cho anh nhiệm vụ tiêu diệt 1 con ma thú. Nếu được, Lloyd cũng đi cùng nhé?”

“! Săn ma thú ạ?”

Ma thú là sinh vật to lớn sở hữu ma lực, rất thông minh, đôi khi đến mức hiểu được cả lời con người.

Bình thường, chúng không thân thiện với người, sống đơn độc và hay phá hoại ruộng đồng, làng mạc.

Kiếp trước tôi từng tận mắt chứng kiến 1 con lợn rừng cao tới 5m, phá tan tường thành và húc đổ cả dãy nhà. 

Phải nhờ đến 10 lính canh mới đẩy lùi được.

Từ khi trở thành hoàng tử, tôi mới biết với quý tộc, ma thú là mục tiêu săn bắn lý tưởng.

Tôi từng nghe Albert kể về việc săn ma thú, thú thật, tôi đã rất muốn được thử.

“Phụ vương giao nhiệm vụ này cho anh. Ngày kia, anh sẽ dẫn cận vệ đi tiêu diệt nó. Em thấy sao?”

“Đi ạ! Em đi!”

Tôi lập tức gật đầu, không chút do dự.

Một cơ hội ra ngoài cung đàng hoàng, được tận mắt kiểm nghiệm hiệu quả của các vũ khí mình đã khảm, không thể bỏ lỡ.

Hơn nữa, nếu là ma thú, tôi cũng có thể thử vài loại ma thuật mới.

“Xin thất lễ khi đang trò chuyện. Albert-sama, tôi cũng xin phép được đi cùng.”

Sylpha bước lên, giữ tư thế nghiêm trang, cúi đầu lễ phép.

“Ừ. Cô là người bảo hộ và chăm sóc cho Lloyd mà. Tất nhiên là đi cùng rồi.”

“Cảm ơn ngài.”

Cô ấy lại cúi đầu, rồi lặng lẽ lui về phía sau.

“Vậy thì quyết định vậy nhé. Sáng ngày kia, hai người hãy đến phòng anh. Nhớ đấy.”

“Vâng!”

Tôi đáp lời bằng giọng chắc nịch, đầy háo hức rồi rời khỏi phòng.

Trên hành lang cung điện, tôi bước đi với tâm trạng phơi phới. 

Phía sau là Sylpha, lặng lẽ đi theo như hình với bóng.

“Này Sylpha, cô từng thấy ma thú bao giờ chưa?”

“Vâng. Tôi từng vài lần theo cha đi săn ma thú. Các kỵ sĩ sẽ dồn ép con thú từ nhiều hướng, cảnh tượng đó rất hấp dẫn. Chắc chắn Lloyd-sama cũng sẽ thích.”

“Nghe là thấy háo hức rồi!”

Tôi tươi cười rạng rỡ, còn Sylpha thì quay mặt đi, có vẻ như đang mỉm cười rất khẽ.

“Lần đầu săn ma thú… Gần đây, nhờ luyện kiếm hằng ngày mà kỹ năng của Lloyd-sama đã tiến bộ rõ rệt. Nếu lần này có thể cho ngài ấy trải nghiệm chiến đấu thực tế thì cũng không tệ chút nào. Dù sao thì, nếu không cầm kiếm thật sự chiến đấu, thì chẳng thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của kiếm thuật…”

Cô ấy lầm bầm, giọng nhỏ đến mức gần như tự nói với chính mình.

“Có lẽ lần này Lloyd-sama sẽ bắt đầu ý thức hơn về việc mình là một kiếm sĩ. Biết đâu còn được thấy ngài ấy chiến đấu bằng toàn bộ sức mạnh cũng nên… fufuh, nghĩ đến là thấy thú vị rồi…”

Hửm? 

Cô ấy đang nói gì thế nhỉ?

“Heheh, mọi người đều rất quan tâm đến Lloyd-sama đấy ạ.”

“Thật á?”

Tôi vẫn chưa tin lắm. 

Một đệ thất hoàng tử mờ nhạt như tôi… ai mà quan tâm cho lắm.

Nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đi. 

Tôi chỉ biết một điều chắc chắn:

—mình đang rất mong chờ ngày kia đến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận