Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 27: Săn Ma Thú Thành Công……?

0 Bình luận - Độ dài: 1,172 từ - Cập nhật:

"Cuộc săn ma thú đã kết thúc suôn sẻ! Tất cả là nhờ mọi người, cảm ơn nhé!"

"OOOOH!!"

Albert cười rạng rỡ, hô lớn.

Các cận vệ đáp lại bằng tiếng reo hò, vung tay lên đầy hào hứng.

…Mới ra khỏi hoàng cung có chút xíu đã gọi là “săn ma thú xong”?

Tôi khẽ thở dài, trong lòng có chút hụt hẫng.

Chưa kịp chiến đấu gì đã xong.

Vậy là… phí 1 ngày rồi còn gì.

"Mặt trời cũng sắp lặn rồi. Hôm nay nghỉ lại đây, mai chúng ta về."

Albert nói mà giọng đầy thư thái, giống như một chuyến picnic thành công.

Tôi quay nhìn về phía chân trời, mặt trời gần khuất bóng, ánh chiều nhuộm đỏ mặt hồ lấp lánh.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng tôi bắt đầu tính đến chuyện... liệu có thể tranh thủ luyện ma thuật vào ban đêm không nhỉ?

Vừa nghĩ đến đó—

"Thưa ngài Lloyd, lều của chúng ta đã được dựng xong rồi."

Sylpha bước tới, mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt thì vẫn kín đáo theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Tôi nhìn về phía chiếc lều, nhỏ thật.

Rất nhỏ.

Không gian chật chội thế này mà 2 người phải ngủ chung…

Mà nếu tôi mò ra ngoài luyện ma thuật, thể nào cũng bị cô ấy phát hiện.

Không có chuyện qua mặt được Sylpha.

…Thôi vậy.

Chuyến đi lần này chắc chỉ tới đây thôi.

Tôi còn mong được thử sức với ma thú 1 lần cơ mà…

"Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối. Ngài Lloyd cứ nghỉ ngơi ở đây trước—"

Ooooon…

Tiếng tru trầm đục cắt ngang lời Sylpha.

Tôi nheo mắt.

Không phải tiếng chó.

Cái âm đó—

"Là sói sao…?"

"Không, nếu là sói thì giọng chúng cao hơn thế này…"

Tôi lẩm bẩm, lắng nghe thêm lần nữa.

Không lẫn vào đâu được, Bearwolf.

Ooon…

Ooooon…

Tiếng tru mỗi lúc một gần, kéo theo âm hưởng u ám lan khắp khu rừng.

Đám cận vệ bắt đầu có phản ứng.

"Gì… gì thế!? Tiếng gầm quái gì đây!?"

"Nó càng lúc càng tới gần!"

"Những ai còn trong lều, ra mau!"

Lều trại rối rít, binh lính lập tức kéo nhau ra ngoài, tay nắm chặt vũ khí, mặt căng thẳng.

"Lloyd, lại đây!"

Albert gọi tôi, giọng có phần nghiêm nghị.

Tôi chạy tới, và các cận vệ lập tức bao quanh tạo thành vòng phòng thủ.

Không khí đột nhiên trở nên căng như dây đàn.

Uuuuu…!

Bụi rậm lay động, 1 con sói khổng lồ từ từ bước ra.

—Chính là Bearwolf.

"Ma thú!? Vẫn còn sót lại à!?"

"Grrr!!"

"Gaou!!"

"GUOOOOOOU!!"

2, 3… không, thêm nhiều con nữa từ rừng sâu lao ra, bao vây hoàn toàn cả nhóm.

Tiếng tru vẫn tiếp tục vang vọng khắp nơi, không có dấu hiệu dừng lại.

"Không thể nào… Ma thú vốn không có tập tính bầy đàn… Sao lại đông như thế này…!?"

Sự hoảng loạn lan dần trong đội hình.

Nhưng… với tôi, đây là cơ hội hiếm có.

Nếu cận vệ hoàng gia mà còn loạng choạng với từng con như vậy, thì mình xử lý cả đàn chắc cũng chẳng mấy khó khăn.

Tôi đã muốn thử ma thuật lên ma thú thật rồi.

Tất nhiên, tôi sẽ không dùng mấy chiêu mạnh làm gì, cứ ma thuật cấp thấp là đủ vui rồi.

"Anh Albert, cho em tham chiến nhé!"

Albert hơi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu đầy tin tưởng.

"…! Ừ! Anh trông cậy vào em, Lloyd!"

"Nó tới rồi!"

Sylpha hét cảnh báo, đàn Bearwolf đồng loạt xông lên như vũ bão.

"GAOOOOO!!"

"Khốn kiếp! Bảo vệ ngài Albert và ngài Lloyd!"

Cận vệ lập tức siết chặt đội hình, dựng tường chắn phía trước chúng tôi.

Phía sau, Albert không chần chừ, niệm Viêm Liệt Hỏa Cầu, quả cầu lửa bốc cháy hừng hực lao tới.

Một con Bearwolf trúng đòn, gào rú dữ dội, lăn lộn trong biển lửa.

Tốt, tới lượt tôi.

"Chịu lửa đi—!"

Tôi niệm Hỏa Cầu.

Có hơi gượng một chút, nhưng vẫn đánh trúng.

Lửa sém qua mũi Bearwolf, khiến nó khựng lại một nhịp.

Cận vệ lập tức ập tới, chém liên hồi khiến con quái phải lùi bước.

"Ngài Lloyd, sao không dùng ma thuật mạnh hơn ạ? Chỉ cần 1 chiêu thượng cấp là dọn sạch cả bọn ngay!"

"Thì chính vì thế nên ta mới không dùng chứ sao! Dùng chiêu mạnh quá thì mất vui!"

Phải tận hưởng trận chiến này mới được.

Đánh thật thì mới đáng công.

Tôi liếc sang vài con Bearwolf vẫn còn nhúc nhích phía xa.

"Hừm… nếu mình hồi phục cho mấy con ma thú, rồi tiếp tục đánh… chẳng phải sẽ được chơi lâu hơn à?"

Cả nhóm cận vệ mà cũng được trị liệu kịp thời thì đúng là đội hình bất tử.

Ý tưởng càng lúc càng sáng chói.

"Thưa ngài… cái đó… e là không ổn ạ…"

Grimo tái mặt.

Tôi khựng lại.

Ừ thì… dù có trị thương, con người vẫn có giới hạn về tinh thần và thể lực.

Nếu kéo dài quá khiến ai đó gục vì kiệt sức… thì đúng là tôi có lỗi thật.

Tôi thở ra, gác ý tưởng “tà ác” đó lại.

Nhưng mà… cứ dùng Hỏa Cầu mãi thì lại nhàm.

"Vậy thì, thử cái này xem sao, ‘Khí’."

Tôi vừa học được gần đây, nhưng chưa có dịp thử nghiệm trên sinh vật sống.

Một bầy Bearwolf sống nhăn răng trước mặt còn gì lý tưởng hơn?

Tôi hít sâu, gom luồng khí trong cơ thể vào tay phải.

Chiêu Khí Khổng Đạn là kỹ thuật của Tao.

Lần trước tôi dùng, phổi đau đến muốn nôn ra máu.

Nhưng nếu đồng thời niệm trị liệu đúng lúc, thì cũng chịu được.

…Ổn rồi.

"Haa!!"

Tôi tung Hỏa Cầu trước để đánh lạc hướng, rồi bọc Khí Khổng Đạn bên trong mà phóng đi.

Quả cầu lửa bay đến, lao trúng đầu một con Bearwolf.

"GUOOOOH!?"

Con quái rú lên, bị thổi văng ra sau.

Nhưng nó vẫn đứng dậy.

Có vẻ chỉ dùng thuần khí thì vẫn chưa mạnh bằng chiêu của Tao.

"N-Ngài Lloyd, vừa rồi là cái gì vậy…!?"

"À, đó là ‘Khí’. Tao dạy ta."

"Cái… gì cơ!?"

Grimo sửng sốt như thể tai mình nghe nhầm.

"'Khí'… là kỹ thuật từng do mấy người ngoại quốc dùng ngày xưa, từng bị coi là nguy hiểm đến mức phải cấm… Tôi nghe bảo phải luyện mấy chục năm trời mới dùng được… Mà… Ngài mới gặp cô Tao kia có mấy ngày thôi mà…?"

Hắn nhìn tôi như thể không biết nên kinh ngạc hay tuyệt vọng.

…Chắc lại tưởng tôi cố tình giả vờ giấu thực lực để kéo dài trận đánh.

Nhưng không, tôi đang nghiêm túc thật.

Dù vậy, phải thừa nhận… “Khí” đúng là khó thiệt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận