Sử dụng ‘Ẩn Độn Giả’, tôi nhẹ nhàng thoát khỏi hoàng thành mà không bị phát hiện.
Sau đó, kích hoạt phong hệ ma thuật ‘Phi Tường’, tôi bay một mạch đến vùng hoang dã xa tít mù tắp, cách biệt hẳn với thành phố.
Trước mắt tôi là một vùng đồng hoang mênh mông, không một bóng người hay công trình nào trong tầm mắt.
…Tuyệt.
Không thể đòi hỏi chỗ nào lý tưởng hơn thế này để thử nghiệm.
Tôi đặt ngón tay lên thái dương, nhắm mắt lại và gọi:
“Grimo, nghe thấy không?”
“Vâng thưa ngài Lloyd, tôi nghe rất rõ đây ạ. Giờ tôi đang trong thư viện đọc sách. Có vài người đi ngang qua nhưng không ai tỏ ra nghi ngờ gì đâu ạ.”
“Tốt. Nếu Sylpha mà đến thì báo cho ta ngay lập tức.”
“Rõ mệnh lệnh!”
Ổn.
Không có biến cố bất ngờ nào phía Grimo.
Vậy thì...
Tôi hít sâu một hơi.
“Cuối cùng cũng có cơ hội... được xả hết công suất.”
Từ nhỏ đến giờ, tôi chỉ từng bắn toàn lực đúng một lần, vụ Hỏa Cầu phá tan căn phòng hồi bé.
Từ đó trở đi, ma thuật tấn công gần như là cấm kỵ với tôi.
Chỉ toàn lý thuyết sách vở, với vài lần thử yếu trong kết giới.
Giờ thì khác.
Không bị cấm.
Không bị giám sát.
…Tim đập nhanh.
Cảm giác này vừa hồi hộp, vừa phấn khích.
Tôi giơ tay lên.
Lòng bàn tay nứt ra, mọc ra… một cái miệng.
Không do dự, tôi bắt đầu nhị trọng niệm chú.
“■■■、■、■■”
Hai phép cao cấp:
‘Hỏa hệ, Tiêu Nhiệt Viêm Nha’
‘Thổ hệ, Chấn Kích Nham Nha’
Ma lực dồn lại nén chặt, phồng lên rồi… vỡ òa.
ẦMMMM!!
Mặt đất nứt toác, trồi lên khối nham thạch khổng lồ.
Từ dưới lòng đất, một cột dung nham đỏ rực phóng lên trời.
—Nóng thật.
Tôi lập tức điều chỉnh tọa độ bắn, dời về phía xa hơn.
Dòng dung nham tuôn trào, thiêu cháy mọi thứ trên đường đi.
Vách đá bắt đầu sôi lên, rồi tan chảy.
Khói trắng bốc nghi ngút.
Dung nham văng trúng đâu là lửa bùng lên dữ dội ở đó.
“…Thật sự quá mức.”
Chỉ trong tích tắc, vùng đất cách tôi 200m biến thành hoang tàn đen kịt.
Thông thường, ma thuật cấp cao chỉ phá hủy trong phạm vi vài chục mét.
Vậy mà lần này...
“Dung nham từ nhị trọng niệm chú Hỏa và Thổ. Đúng như dự đoán.”
Tôi bước về phía trước vài bước, mặt vẫn bình thản nhưng mắt không rời vết tích để lại.
“Nghĩa là... các tổ hợp khác cũng nên thử nghiệm.”
Lần lượt, tôi thử từng tổ hợp.
Băng đâm xuyên đất.
Sét bổ xuống trời.
Lốc xoáy nhấc tung bụi đá.
Âm thanh dội đi khắp nơi, cuốn theo sóng chấn động.
Tôi gật đầu.
Từng biểu hiện trên mặt tôi không phải kinh ngạc, mà là sự xác nhận điều đã dự liệu từ trước.
“Nhị trọng niệm chú... thực sự là tổ hợp của hai hình ảnh nguyên tố.”
Tôi nhớ lại lý thuyết:
Hình ảnh tưởng tượng quyết định hình dạng ma pháp.
Hỏa Cầu là quả cầu lửa, Thổ Cầu là quả đất.
Lên cấp cao thì phải có cả chú ngữ, ma trận, vật dẫn…
Còn nhị trọng niệm chú chhính là kết hợp hai hình ảnh đó thành một.
Hỏa + Thổ → dung nham
Thủy + Thổ → băng
Hỏa + Phong → lôi điện
Phong + Thổ → cát bụi
Tôi từng đọc về những tổ hợp này.
Không phải chưa có tiền lệ.
Hai người cùng niệm, hoặc như Grimo thì có thể thi triển.
Nhưng để một người làm tất cả?
Đây là lần đầu tôi đích thân kiểm chứng thực tế.
…Tiếp theo, đến thứ tôi muốn thử nhất.
Ma thuật hệ Ảo Tượng:
‘Mô Tả Thân Hình’
Biến hình, hóa thân thành người khác chỉ có thể dùng nếu hiểu rất rõ người đó.
Vậy nếu thử nhị trọng?
Tôi niệm:
2 hình ảnh cùng lúc.
Bản thân tôi và Albert.
Ma pháp phát động, ánh sáng bao phủ toàn thân.
“Giờ thì… kiếm cái gương xem nào… Ồ, được đấy chứ.”
Tôi nhưng cao hơn một chút, tóc sáng hơn, khuôn mặt mang nét khôi ngô quen thuộc.
Kết hợp của tôi và Albert.
Không rõ ràng là ai, nhưng cũng chẳng thể xác định là ai.
“Với hình dạng này… chẳng ai nhận ra được. Và sẽ không kéo theo phiền phức cho Albert.”
Tôi gật đầu, hài lòng.
…Mà nhắc mới nhớ, vừa nãy tôi thử đủ loại ma thuật công phá tầm rộng…
Có khả năng gây chú ý rồi.
Tốt nhất nên rời khỏi đây.
Khu vực này đã biến thành vùng chết.
Đứng gần thì có giở trò gì cũng không bào chữa nổi.
Tôi không chần chừ, thi triển ‘Phi Tường’ rời đi.
Bay qua mấy dãy núi đá, tôi hạ xuống một vùng đất khác, xa hẳn chỗ vừa rồi.
“Ủa? Gì kia?”
Phía xa, có vẻ như có giao tranh.
Một người đang chiến đấu với lũ ma vật.
Ma vật…?
Là lần đầu tôi tận mắt thấy.
Tôi nhanh chóng tìm chỗ nấp sau một tảng đá lớn, quan sát.
Người đang giao chiến là một cô gái còn rất trẻ.
Tóc hồng buộc hai bên, dài óng như thác nước.
Trang phục kiểu võ thuật, nhẹ nhàng, linh hoạt, phần ngực để hở vừa phải, sau lưng thêu chữ “Võ”.
Cô ấy di chuyển cực nhanh giữa đám quái, tay không nhưng hoàn toàn áp đảo.
“Có vẻ là… mạo hiểm giả.”
Tôi biết chút ít.
Nghề làm đủ thứ:
Săn quái, thu thập vật liệu.
Nghe nói chia cấp từ E đến A.
Tôi chưa tìm hiểu kỹ, nên không dám chắc.
Đám ma vật vây quanh cô ta là lũ mặt lợn to xác.
Tôi nhận ra:
Orc.
Tôi từng thấy tranh minh họa chúng trong “Từ điển Ma vật”.
“Seyaah!!”
Cô gái gào lên, tung chưởng thẳng vào mặt con Orc.
BÙM!!
Con quái văng đi, đập mạnh xuống đất, sùi bọt mép, giật đùng đùng.
Xung quanh cô đã có vài xác Orc gục ngã.
Nếu tôi nhớ không lầm, Orc là ma vật hạng khó.
Vậy mà cô ấy hạ nguyên bầy… một mình.
Ghê thật.
Bị khí thế áp đảo, lũ Orc còn lại chợt chùn bước.
Cô gái nheo mắt, từng chút đánh giá lũ chúng, ánh nhìn sắc như dao quét qua từng tên.
“Pugigih!?”
“Pugi pugi!!!”
Mấy con Orc rú lên thảm thiết, rồi quay đầu bỏ chạy hết.
“Ơ, còn chưa xem xong mà… Chán thật đấy.”
“Ngươi là ai mà dám lén lút ở đó!?”
Đang mải quan sát tình hình, tôi giật mình khi cô gái bất ngờ quát lớn.
Chẳng lẽ là đang gọi mình?
Tôi cẩn thận ngó đầu ra khỏi tảng đá và đúng như dự đoán, ánh mắt ấy đang nhìn thẳng về phía này.
Sắc bén, khó lẫn đi đâu được.
Khoảng cách thế mà vẫn bị phát hiện sao…?
Nghe đồn những cao thủ võ thuật có thể cảm nhận được khí tức từ rất xa, có vẻ là thật.
Không còn cách nào, đành ra mặt thôi.
Tôi chầm chậm bước khỏi chỗ nấp, hai tay giơ lên cao như một cách chứng minh bản thân vô hại.
“À… chào nhé. Tôi không phải người xấu đâu.”
“!?”
Vừa nhìn thấy tôi, cô gái khựng lại, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Lẽ nào là người quen?
Không thể nào…
Dáng vẻ hiện tại là do tôi tự tạo ra.
Không ai có thể nhận ra được mới đúng.
Một lúc sau, cô ấy khẽ lẩm bẩm.
“…Cậu là ai vậy?”
Tên…
À phải, tôi chưa nghĩ ra tên giả.
“Ờm… Tôi là Ro… bert. Là mạo hiểm giả. Nhưng vừa rồi bị lạc mất đồng đội…”
Nói thật ra thì phiền phức, nên tôi cứ nhận là mạo hiểm giả cho nhanh.
Nghe xong, cô gái gật nhẹ đầu, rồi bình thản đáp:
“Tôi là Tao. Cấp B. Võ sĩ, như thấy đấy.”
“Ra vậy, Tao-san đi một mình à?”
“Tôi không thích phải đi cùng mấy kẻ yếu xìu.”
Tao nói bằng chất giọng dửng dưng, như thể chẳng cần tốn thêm lời.
Cô ta không có hứng giao tiếp, tôi cũng vậy.
Tốn thời gian ở đây chẳng lợi lộc gì.
Tốt nhất nên rút lui.
Tôi khẽ xoay người, định rút thật êm.
“À… thế tôi đi đây nhé…”
“Đứng lại.”
Một lực mạnh bất ngờ giữ vai tôi lại.
Mạnh thật đấy!
“Nơi này đầy rẫy ma vật. Cậu mà đi ra kiểu gì cũng chết. Tôi đang định quay về, tiện đường đưa cậu theo luôn.”
“Không không, tôi là mạo hiểm giả mà. Thật đấy, đi một mình quen rồi…”
“Không được. Nếu bỏ mặc kẻ yếu ở đây, tôi còn mặt mũi nào gọi là con gái nữa.”
Cô nói, không một chút chần chừ.
Đôi mắt ấy sắc lẹm, không cho phép phản bác.
…Cảm giác này, khiến tôi nhớ đến Sylpha.
Được rồi.
Từ chối nữa chắc cũng chỉ tổ phiền phức thêm.
Dù sao thì, cũng là cơ hội quan sát thực chiến của một mạo hiểm giả.
“Được rồi. Nhờ cô vậy.”
“Ừm, cứ yên tâm đi!”
Tôi vừa dứt lời, Tao liền cười rạng rỡ, ánh mắt sáng như muốn nhảy múa.
Sau đó quay lưng bước đi…
“…Trúng số rồi!! Soái ca cực phẩm! Đúng gu của mình luôn ấy! Cơ hội ngàn vàng để ghi điểm đây. Biết đâu ảnh sẽ cảm động mà ‘đập tường’ mình một cái cũng nên… Fuhih… fuhihihihi…”
…Cô ta vừa nói cái quái gì vậy?
Sao mặt lại trông nguy hiểm đến thế kia…
Thôi kệ.
Có gì bất trắc thì tôi chạy luôn cho lành.


0 Bình luận