“Thưa ngài Albert! Chúng tôi đã mang chiến lợi phẩm về rồi ạ!”
“Tôi cũng vậy!”
“Bọn tôi bắt được 1 con nai to lắm!”
Chẳng mấy chốc, các cận vệ lũ lượt trở về, ai nấy đều tay xách nách mang, gương mặt rạng rỡ như vừa thắng lớn.
Thỏ, rắn, chim, cá, rồi cả hươu và lợn rừng, đủ loại thú rừng đều có mặt.
Trước cảnh tượng “trúng mánh” hiếm có ấy, Albert trố mắt ngạc nhiên, đứng dậy bước tới, nhíu mày nhưng vẫn giữ phong thái điềm đạm thường thấy.
“Trời ạ, các cậu bắt được từng này ư? Mà cũng đâu mất nhiều thời gian lắm đâu nhỉ. Sao lại thế?”
“Bẩm ngài Albert, khu rừng này có vô số thú hoang! Và hơn nữa, chúng gần như chẳng cảnh giác gì cả! Bắt dễ như trở bàn tay ấy ạ! Nếu có thời gian, ngài thử đi săn xem sao?”
Các cận vệ hồ hởi thuật lại, ánh mắt long lanh, như thể đang khoe chiến công với 1 người anh cả đáng kính.
Albert lặng im một thoáng, rồi khoanh tay trước ngực, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“…Hmm, dù vậy thì thú rừng cũng là tài nguyên quý giá của làng này. Dễ bắt không có nghĩa là muốn bắt bao nhiêu cũng được. Chúng ta chỉ cần đủ để ăn hôm nay là được rồi. Không cần săn thêm nữa đâu. Các cậu nhớ truyền đạt lại cho những người còn lại nhé.”
“R-Rõ ạ!”
Đám cận vệ lập tức đứng nghiêm, đáp lời theo phản xạ như được huấn luyện từ lâu, thái độ chuyển từ háo hức sang kính cẩn.
Thế là công tác chuẩn bị bữa tối được bắt đầu.
Thú được làm thịt, cắt tiết, làm sạch, sau đó thịt được chuyển về khu vực bếp, nơi Sylpha đã sẵn sàng.
Cô xử lý từng nguyên liệu với sự nhanh nhẹn và thành thục, biểu cảm bình thản như thể đã làm điều này hàng ngàn lần.
Cắt, nấu, nướng và dọn từng món lên bàn một cách điêu luyện, khiến các cận vệ không khỏi trầm trồ thán phục.
“Xin cảm ơn vì đã chờ. Mời mọi người dùng bữa.”
Bữa tối thịnh soạn hiện ra trước mắt:
Bít-tết mọng nước, súp thỏ rừng, xiên nướng thịt chim, salad rau rừng... món nào cũng hấp dẫn đến chảy nước miếng.
Thấy các cận vệ ăn uống vui vẻ, tôi cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng.
“Mời 2 người dùng bữa.”
“Cảm ơn cô, Sylpha.”
“Mình ăn thôi.”
Chắp tay trước khi ăn, tôi bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Trước tiên là miếng thịt… nhai… ồ, ngon thật đấy!
Không ngờ thịt thú rừng mà lại mềm và thơm thế này.
“Ngon lắm, Sylpha!”
“Ừ, dù là thịt thú mới bắt về, vậy mà không có chút mùi tanh nào cả. Cô giỏi thật.”
“Tôi đã chọn phần ít máu nhất trong số các phần thịt rồi, thêm vào đó còn dùng rất nhiều gia vị hái được trong rừng để khử mùi nữa ạ.”
“Ghê thật đấy. Cô đúng là siêu phàm.”
“Đó là kỹ năng cơ bản của một người hầu mà.”
Sylpha cúi đầu nhã nhặn, không tỏ vẻ khiêm tốn giả tạo, cũng không phô trương mà chỉ như đang thực hiện đúng vai trò và bổn phận.
Còn tôi thì cứ thế mà ăn no nê.
“Phù… no quá là no.”
Sau khi thưởng thức trà tráng miệng, mọi người đều thư giãn nghỉ ngơi.
Mặt trời cũng đã bắt đầu khuất sau rặng cây, nên buổi săn ma thú sẽ được dời sang sáng mai.
Vừa nhấm nháp trái cây tráng miệng, tôi để ý thấy Albert đang cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống như đang vướng suy nghĩ.
“Có chuyện gì thế, anh Albert?”
“Ừm… anh thấy có gì đó kỳ lạ. Bọn họ bắt được quá nhiều thú trong một thời gian ngắn. Thỏ, nai, lợn rừng, đáng lẽ mùa hoạt động của chúng không trùng nhau. Thế mà giờ lại dễ bắt như vậy… hẳn là có gì đó bất thường.”
Albert đặt tay lên cằm, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên.
Tôi thì chẳng rành về sinh thái thú rừng, nhưng giờ nghĩ lại, từ lúc đặt chân vào khu rừng này đã có một cảm giác mơ hồ… bất an…
“UOOOOON!!”
Tiếng gầm ghê rợn xé toạc không gian, vọng khắp khu rừng.
Tôi và mọi người đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng động, từ trong rừng sâu, một con sói khổng lồ chậm rãi bước ra.
“L-Là ma thú!!”
Đám cận vệ đang nghỉ ngơi lập tức bật dậy, vồ lấy vũ khí, dàn trận bao vây con quái vật.
Bộ lông đen nhánh như thép, mắt đỏ như máu, răng nanh sắc nhọn lóe sáng dưới mõm há rộng, cơ thể vạm vỡ như gấu hơn là sói.
Đó chính là Bearwolf, loài ma thú khổng lồ, phình to nhờ hấp thụ ma lực.
“Chuẩn bị chiến đấu! Lloyd, đi thôi!”
“Vâng!”
Không cần nhắc thêm, tôi bật dậy, chạy sát sau lưng Albert.
“GAOOOOO!!!”
Bearwolf rống lên, lao tới như cơn lốc đen.
Các cận vệ đồng loạt tấn công, nhưng lưỡi kiếm không để lại vết tích nào trên bộ lông dày của nó.
Chỉ với vài cú quét vuốt, nó hất tung mọi người ra 2 bên như búp bê vải.
Nó tiếp tục lao đến phía chúng tôi.
“Xin 2 người lùi lại phía sau!!”
Sylpha bước nhanh tới, váy tung bay theo đà xoay người, đứng chắn trước mặt chúng tôi.
Phía sau vạt váy hé mở, tôi kịp nhìn thấy hàng loạt dao găm được giấu khéo léo.
Không chút chần chừ, Sylpha tung dao!
Một lưỡi găm cắm vào trán, hai lưỡi khác xuyên qua mắt trái, chiếc cuối cùng lao thẳng vào cổ họng con thú khi nó gào lên.
“UGOOOOOO!?”
“Viêm Liệt Hỏa Cầu!”
Albert niệm chú, tung ra quả cầu lửa khổng lồ, ném thẳng vào con ma thú đang quằn quại.
ẦM!
Lửa bùng lên, nuốt trọn thân hình to lớn của Bearwolf, thiêu rụi bộ lông thép của nó.
Dù giãy giụa, ma thú dần gục xuống, thở hổn hển trong cơn hấp hối.
“Ga… A…”
Bearwolf thét lên tiếng rên cuối cùng rồi đổ sập xuống đất, tắt thở.
Các cận vệ nhìn nhau, rồi đồng loạt vỡ òa trong reo hò.
“Uooooo!! Đúng là ngài Albert, quá tuyệt vời!!”
“Ma thuật đỉnh thật!!”
Chẳng mấy chốc, Albert đã bị bao quanh bởi đám cận vệ đầy phấn khích, suýt bị nhấc bổng lên tung hô.
“Tch. Là nhờ thanh ma kiếm của ngài Lloyd cả đấy. Tên kia chả làm được gì đâu. Bọn này đúng là mù mắt hết rồi.”
Grimo lẩm bẩm, giọng cáu kỉnh, gương mặt sa sầm thấy rõ.
“Ngươi cáu cái gì vậy?”
“Cáu chứ sao không! Người nên được ca ngợi là ngài Lloyd mới đúng, chứ không phải hắn…!”
Grimo nói tới đó thì bỗng khựng lại.
“…Khoan đã, mình đang nói cái quái gì thế này…? Nếu thằng nhóc đó mà nổi tiếng thì sau này sẽ khó thao túng hơn chứ sao. Chẳng phải cứ để tên kia nhận công thì lại tốt cho mình à…? Khốn thật… mình chẳng hiểu nổi bản thân nữa… Nhưng mà, cảm giác bực bội này là sao chứ…?”
Và rồi, như thường lệ, hắn lại bắt đầu lầm bầm với chính mình, ánh mắt lấp lánh một thứ cảm xúc khó hiểu.
Đúng là chẳng thể nắm bắt nổi tâm lý của tên này.
“Lloyd ơi—!!”
Từ trong nhóm cận vệ, Albert gọi lớn, giơ tay vẫy nhiệt tình.
“Nhờ ma kiếm em khảm đấy nhé!!”
Tôi nở nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng vẫy tay lại theo kiểu "vâng vâng, cảm ơn".
Ít nhất thì, có vẻ ma kiếm tôi khảm đã hoạt động rất tốt.
Ừm, tốt lắm.


0 Bình luận