Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa
Chương 297: Bạn có thích quà đáp lễ không? (3)
3 Bình luận - Độ dài: 2,522 từ - Cập nhật:
Akaishi dùng đèn pin chiếu vào Sendou.
“Yuuto…”
Akaishi im lặng nhìn Sendou.
“Sao cậu không đến!”
Sendou nhìn Akaishi, câu đầu tiên thốt ra là như vậy.
“Tớ vừa mới đến.”
“Từ nãy đến giờ cậu có đến đâu!”
Sendou lao vào lòng Akaishi, đấm thùm thụp vào ngực cậu.
“Tớ vừa mới đến.”
“Muộn quá! Muộn quá rồi…”
Sendou vùi mặt vào ngực Akaishi.
“Cậu nghĩ từ đó đến giờ đã mấy tiếng rồi hả!? Trời tối rồi, tớ đói bụng lắm, lại còn lạnh nữa…”
Akaishi đưa áo khoác cho Sendou.
“Tớ không cần kiểu dịu dàng này của cậu!”
Sendou nhận lấy áo khoác từ tay Akaishi rồi khoác lên người.
“Sao cậu mãi chẳng đến!? Tin nhắn cũng không trả lời, Yuuto cũng không xuất hiện, tớ vừa rồi suýt nữa bị một gã đàn ông lạ mặt bắt đi đấy! Cậu có biết con gái một mình buổi tối nguy hiểm thế nào không!? Có biết bọn tớ phải cẩn thận dè dặt thế nào mới dám ra ngoài ban đêm không!? Cậu có hiểu đã phải để ý xung quanh đến mức nào không!? Cậu vốn chẳng hiểu đâu nhỉ, vì dù gì Yuuto cũng là con trai mà! Sao đến tận bây giờ mới đến!?”
“…Xin lỗi.”
Akaishi chỉ biết xin lỗi.
“Tại sao, cậu không đến!?”
“Tớ chán ghét tất cả mọi thứ. Tớ đã định phá hỏng hết.”
“Chuyện đó… Đâu liên quan gì đến tớ chứ…”
Sendou vì mình không sai nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy tức giận với Akaishi.
“Sao cậu tự ý bỏ về!? Chẳng thèm nghe tớ nói gì cả, chỉ toàn nói chuyện của mình, rồi cứ thế, tạm biệt nhé, như vậy thật kỳ cục! Không nghe người ta nói mà chỉ toàn nói chuyện của mình, thật kỳ cục! Cậu không thấy kỳ cục à!? Cậu không thấy mình đang làm chuyện kỳ cục sao!? Tự ý làm tổn thương người khác, tự ý quy kết, rồi hả hê bỏ về, cậu không thấy mình đang làm chuyện kỳ cục sao!?”
“Xin lỗi.”
Sendou không ngừng đấm vào ngực Akaishi.
“Làm sao tớ biết Yuuto đã xảy ra chuyện gì chứ! Tớ không biết, mà cũng chẳng liên quan gì đến tớ! Chỉ vì cậu thấy chán ghét bản thân mà lại trút giận lên tớ, một người chẳng liên quan gì, rồi nổi giận, tự ý muốn cắt đứt quan hệ, cậu quá đáng lắm! Quá đáng lắm…”
“Xin lỗi.”
Sendou yếu ớt khuỵu xuống đất.
“Cậu thật kỳ lạ, Yuuto à… Tự dưng trút giận lên tớ, tự dưng cắt đứt quan hệ, chẳng thèm nghe người khác nói. Cậu tệ thật đấy, Yuuto…”
“Xin lỗi.”
Akaishi chìa tay về phía Sendou.
“Nhưng mà, chúng ta về thôi.” (Akaishi)
Sendou nắm lấy tay Akaishi, đứng dậy.
“Hả?”
“Đêm đã khuya rồi. Hơn nữa nói to giữa đêm hôm thế này sẽ làm phiền người khác đó.” (Akaishi)
“Hả!?”
Trán Sendou nổi gân xanh.
“Tất cả là tại Yuuto mà! Dù có chuyện gì xảy ra thì Yuuto cũng phải chịu trách nhiệm đi chứ! Tớ chẳng làm gì sai cả! Tất cả là lỗi của Yuuto! Chính vì Yuuto là một kẻ tồi tệ nên tớ mới ra nông nỗi này đấy!? Cậu hiểu không!?”
“…”
Akaishi lấy ví tiền từ trong túi ra.
“Cái này…”
Cậu đưa một tờ một man cho Sendou.
“Hả!? Cái gì đây!? Gì chứ, tiền chia tay hay gì!? Cậu đang đóng vai bố đường đấy à!? Tớ không nhận đâu, tuyệt đối không!”
“Không, đây là tiền taxi.”
Akaishi đi ra khỏi công viên, bắt đầu tìm taxi.
“Tớ không về đâu!”
“Cậu định ở lại công viên thế này à?”
“Tớ sẽ đến nhà Yuuto!”
“Không được. Trời tối rồi.”
Akaishi tìm thấy một chiếc taxi, định giơ tay lên.
“Đã bảo là không về mà!”
Sendou nắm lấy tay Akaishi, kéo xuống.
“Nguy hiểm.”
Akaishi lùi lại một bước, chiếc taxi lướt qua ngay cạnh.
“Về đi.”
“Thế này là hết à? Thế này là hết à? Tớ cứ đơn phương nổi giận rồi về mà không nói được chuyện gì sao? Không đời nào, không đời nào, không đời nào, không đời nào, không đời nào. Tuyệt đối không. Dù gì thì nhà Yuuto, chắc chắn có đủ loại con gái qua lại rồi. Cậu đưa đủ loại con gái về ngủ cùng chứ gì!”
“Chỉ có Takanashi từng ở lại thôi.”
“Có một người hay nhiêu người cũng thế thôi! Vậy thì Takanashi-chan với tớ cũng như nhau cả. Tớ sẽ đến nhà cậu, đi theo tớ.”
“Mẹ sẽ mắng tớ.”
“Sao tự dưng lại thay đổi tính cách thế hả!? Cậu đâu phải kiểu người đó!”
“Không thích hợp.”
“Được rồi, đi, theo, tớ!”
Sendou ra lệnh cho Akaishi.
“Tất cả đều là lỗi của Yuuto, nên việc Yuuto phải chịu toàn bộ trách nhiệm là đương nhiên rồi.”
“…”
Sendou giám sát Akaishi, rồi hướng đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Để chuẩn bị đủ đồ dùng cho một ngày, Sendou cầm lấy giỏ rồi đưa cho Akaishi.
“Đêm hôm mà lại đi cửa hàng tiện lợi à…”
Akaishi lơ đãng nghĩ, chuyện này giống như Tản bộ với Suda nhỉ.
Tít, tít, tiếng hàng hóa được quét qua máy tính tiền. Dù đã hơn hai mươi hai giờ đêm, trong tiệm vẫn còn vài khách lác đác.
“Cái này, với cái này nữa.”
Akaishi cầm giỏ, Sendou bỏ hàng vào trong giỏ.
“Đây.”
Akaishi tiến về phía quầy thu ngân.
“Trả tiền đi nhé.”
“…”
Akaishi lấy một tờ một man từ trong ví ra. Chi tiêu, khoảng năm nghìn yên. Ngài Fukuzawa Yukichi, đã biến thành nàng Higuchi Ichiyo.
“…”
Akaishi nhìn Higuchi với vẻ mặt nghiêm trang.
“Về nhanh thôi.”
“…Ừm.”
Akaishi và Sendou, cùng nhau về nhà Akaishi.
-------
“Con về rồi đấy à, lại đi lang thang giữa đêm hôm, rốt cuộc là”
“Con về rồi.”
“Chào bác ạ…”
Akaishi về nhà cùng với Sendou.
“Ôi chao! Con lại nữa rồi, lại dẫn một cô gái khác về nhà giữa đêm. Con đang nghĩ cái gì vậy hả!”
“Con sẽ đưa bạn ấy về lại ngay.”
“Đương nhiên là không được rồi! Giữa đêm hôm thế này tội nghiệp con bé chứ! Nào nào, nhà bác tuy chẳng có gì đâu nhưng cứ vào đi, vào đi.”
“Cháu xin làm phiền ạ…”
Sendou rụt rè bước vào nhà Akaishi.
“Cháu ăn cơm chưa?”
“Cháu chưa ăn ạ.”
“Ôi chao, học thêm hay gì mà đến tận đêm thế này?”
“Tại Yuuto đấy ạ…”
Mẹ Akaishi và Sendou cùng lườm Akaishi.
Akaishi dời mắt đi.
“Yuuto, con không được làm con gái nhà người ta khóc đâu đấy!”
“Cháu không khóc đâu ạ, cháu không khóc đâu ạ! Có lẽ cháu cũng có lỗi ạ.”
Sendou vội vàng xoa dịu mẹ cậu.
“Vậy chắc cháu đói bụng lắm nhỉ. Toàn đồ thừa thôi, nhưng bác sẽ nấu ngay bây giờ, chờ chút nhé.”
“Cháu cảm ơn bác ạ.”
Sendou ngồi vào ghế.
“À, với lại…”
Sendou đứng dậy.
“Cháu xin phép dùng nhờ nhà vệ sinh một chút, được không ạ?”
“Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên. Đồ đạc trong cái nhà bẩn thỉu này cứ dùng thoải mái nhé.”
Mẹ cậu tươi cười nói.
“Yuuto! Lát nữa con phải kể cho mẹ nghe đã có chuyện gì đấy nhé!”
“…Con đi tắm đây.”
Akaishi đi vào phòng tắm, Sendou thì đi vào nhà vệ sinh.
“Haizz…”
---------
Akaishi ngâm mình trong nước nóng, vuốt ngược mái tóc.
Không khí ẩm ướt bao trùm phòng tắm. Hơi nước làm mờ đi, tầm nhìn trở nên hạn chế. Hơi nóng trong phòng tắm khiến má Akaishi ửng hồng.
Tiếng xe chạy bên ngoài và tiếng nước xao động tí tách, dịu dàng mơn trớn tai Akaishi.
Nghe tiếng xe vụt qua với âm thanh vù vù đặc trưng, Akaishi nhắm mắt lại.
Sau khi ăn tối xong, ngủ một giấc trong phòng mình, Akaishi tỉnh dậy với đầu óc tỉnh táo lạ thường.
Ngủ một giấc, dường như mọi chuyện đã qua đều được xóa sạch, cứ như chưa từng có gì xảy ra. Dù vậy, điều còn sót lại trong một góc tâm trí cậu chính là chuyện của Sendou.
Block Sendou rồi cứ để mặc như vậy có ổn không. Chuyện của Sendou cứ mãi lấn cấn trong lòng, Akaishi thay quần áo rồi đi đón cô.
Cứ như thể công tắc đã bị ngắt.
Akaishi đã sa ngã cùng với Sakurai. May mắn thay đó là buổi lễ bế giảng.
Lần tiếp theo Akaishi và Sakurai gặp mặt sẽ là vào buổi lễ khai giảng. Trong vài tuần, Akaishi sẽ có thời gian.
Nhớ lại, cậu cũng tự hỏi tại sao mình lại ghê tởm Sendou đến mức đó. Nhưng, quả thực cậu cũng có những suy nghĩ về hành động của Sendou.
Bản thân cậu cũng phần nào hiểu được tại sao mình lại làm đến mức ấy.
Chỉ là, cho đến lúc đó cậu vẫn chưa nói ra mà thôi. Chính vì có một cái cớ nào đó để nói, những lời đó mới bất chợt buột ra khỏi miệng.
“Haizz…”
Akaishi vuốt tóc lên.
Cậu ngâm mình trong nước đến vai, nghịch ngợm vục nước lên rồi lại đổ xuống.
“Ấm thật đấy…”
Cậu lắng nghe tiếng xe chạy qua.
Toàn thân cậu như được thả lỏng.
“Yuuto ơi~”
Từ phòng rửa mặt thông với phòng tắm, có tiếng của Sendou.
“Tớ vào cùng được không?”
“Làm gì có chuyện được.”
“Kya ha ha.”
Sendou trêu chọc Akaishi rồi rời khỏi phòng rửa mặt.
“Một ngày mệt mỏi thật đấy…”
Akaishi từ từ thư giãn tâm trí trong phòng tắm.
Akaishi thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.
“Lâu quá đi~”
Sendou vừa ăn cơm vừa nói với Akaishi.
“Cơm mẹ Yuuto nấu vẫn ngon ghê.”
“Ôi chao, cháu cứ đến ăn bất cứ lúc nào cũng được nhé.”
“Phiền phức lắm.”
Mẹ Akaishi cười hô hô hô.
“Con lên phòng.”
“Ừm.”
Akaishi lên phòng mình ở tầng hai, rồi lại chui vào chăn.
Khoảng một tiếng sau, Sendou cũng đến phòng Akaishi.
“Ngủ ở dưới đi.”
Akaishi đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
“Thế thì không nói chuyện được.”
Sendou trải nệm futon ra sàn.
“…”
“…”
Cả hai cùng im lặng.
“Ngủ thôi nhỉ?”
“Ừm.”
Sendou tắt đèn phòng.
Akaishi và Sendou, cả hai cùng nhắm mắt trên nệm.
“Yuuto.”
“…”
“Hôm nay, đã có chuyện gì vậy?”
“…”
Akaishi mở điện thoại.
Rồi mở trang web diễn đàn đăng thông tin nội bộ của trường cấp ba, đưa cho Sendou.
“…Cái gì đây.”
Những lời lẽ thậm tệ của Akaishi, hành vi phá hoại buổi lễ tốt nghiệp của Sakurai, và kết cục của tất cả, đều được viết chi tiết. Không biết ai là người quản lý trang đó. Nhưng, những gì được viết ở đó, tất cả đều là sự thật. Cả Akaishi và Sakurai, đều bị bôi nhọ.
“Chuyện là như vậy đấy.”
“Cho tớ xem.”
“Cái gì.”
“Tin nhắn từ Sakurai.”
“…”
Akaishi mở tin nhắn ở chế độ ngoại tuyến, đưa cho Sendou.
“…Nói dối.”
Sendou nằm trên nệm, xem tin nhắn của Sakurai.
“Xin lỗi nhé, Yuuto.”
“…”
“Tớ, tớ không biết Yuuto lại bị Sakurai đối xử như vậy.”
“Đó cũng không phải chuyện cậu nên biết.”
“Vậy nên cậu mới ghét tớ đến thế.”
“Không chỉ có vậy đâu.”
Sự ác ý, thuần túy. Sự thù địch, thuần túy. Ngoài ra, không còn gì khác.
“Xin lỗi, Yuuto. Tớ, tớ lại cùng Sakurai hai người đi chơi công viên giải trí… Trong khi Yuuto lại gặp phải chuyện như thế này.”
Sendou bắt đầu kể chi tiết ngọn nguồn việc cô cùng Sakurai hai người đi công viên giải trí.
Akaishi cất điện thoại, lắng nghe Sendou nói trong bóng tối.
“Sao cũng được rồi.”
“Không thể nào là sao cũng được đâu…”
“Bạn cùng lớp chỉ là mối quan hệ nhất thời thôi. Giống như một sai lầm vậy. Những mối quan hệ sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Chỉ là một trạm dừng chân.”
“Không phải thế đâu! Những gì đã xây dựng được từ trước đến nay tuyệt đối sẽ không mất đi đâu! Tớ phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu hả!?”
“Mong là hai mươi năm sau cậu vẫn có thể nói như vậy.”
“Dù là hai mươi năm hay ba mươi năm sau tớ vẫn sẽ nói như vậy! Từ trước đến giờ tớ vẫn luôn định nói thế mà!”
Akaishi quay mặt vào tường.
“…Cậu giận à?”
“Không có gì.”
Sendou đến bên cạnh Akaishi.
“Đừng có qua đây.”
“Tớ không làm gì đâu.”
“Vai vế ngược rồi đấy.”
Sendou cười khẽ.
“Cậu đã vất vả rồi.”
“…Không có gì.”
Sendou đang ở sau lưng Akaishi.
“Tớ chỉ nghĩ, tại sao đứa nào đứa nấy cũng không hiểu gì cả.”
“…”
“Tại sao khi tớ bị nói như vậy mà không một ai đứng về phía tớ. Lũ đạo đức giả. Đừng có đùa nữa. Dù có nghĩ thế nào thì việc bênh vực hắn ta cũng thật kỳ quặc. Rõ ràng người bị chỉ trích là tớ cơ mà.”
Akaishi hướng mặt vào tường, nói.
“Tớ đã rất bực bội… từ tận đáy lòng.”
“…”
“Rốt cuộc con người chỉ nhìn vào bề ngoài của người khác thôi. Chẳng thèm suy nghĩ xem họ có ý đồ gì, cứ tự tiện gán ý nghĩa cho những hành động bề ngoài rồi tự mình diễn giải. Dù có suy nghĩ trằn trọc đến mấy, dù có đắn đo đến mấy, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thật ngu ngốc…”
Vai Akaishi run lên.
“Cậu khóc à?”
“…Không khóc.”
Sendou xoa lưng Akaishi.
“Cậu đã vất vả rồi.”
Sendou xoa đầu Akaishi.
“Dừng lại.”
Akaishi gạt tay Sendou ra.
“Nên cậu mới nghĩ tớ cũng sẽ trở thành kẻ thù của Yuuto sao?”
“Là kẻ thù rồi còn gì.”
“Không phải đâu. Tớ sẽ không phản bội Yuuto đâu, tuyệt đối. Tuyệt đối.”
“…”
Sendou lại xoa đầu Akaishi.
“Không sao đâu.”
“…”
Sendou xoa đầu Akaishi.
“…”
Akaishi chỉ im lặng, đứng nguyên tại chỗ.
“Bị phản bội nhiều, bị nổi giận nhiều, bị chỉ trích nhiều, phải chịu đựng nhiều, cậu giỏi lắm. Yuuto không cô đơn đâu.”
“…”
Sendou vuốt tóc Akaishi.
“Cậu đã cố gắng rồi.”
“…Ghê quá đấy.”
Akaishi gạt tay Sendou ra.
“…Không sao đâu.”
“…”
Mỗi lần bị Akaishi gạt tay ra, Sendou lại xoa đầu cậu.
“Tớ sẽ không phản bội Yuuto đâu. Tuyệt đối.”
Sendou lặp đi lặp lại.
“Không sao đâu.”
Khi nhận ra, Akaishi đã ngủ thiếp đi.
“…………”
Sendou vẫn đang xoa đầu Akaishi.
“Không sao đâu.”
Sendou nheo mắt, xoa nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của Akaishi.
“Yên tâm, nhé.”
“…”
Buổi tối của ngày lễ tốt nghiệp, đã kết thúc.


3 Bình luận