• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chuyện bên lề: Bạn có thích Tản bộ cùng Suda không?

0 Bình luận - Độ dài: 1,339 từ - Cập nhật:

“Được rồi, hôm nay cũng bắt đầu nào! Cuộc dạo chơi buổi tối, Tản bộ cùng Suda~!”

“…”

“Yeah~!”

Suda thay Akaishi đang cố tình phớt lờ, tự mình khuấy động bầu không khí.

“Nào, hôm nay chúng ta cũng muốn bắt đầu đi dạo ngay, Akaishi-san, cậu thấy thế nào?”

“Tâm trạng tuyệt vời nhất.”

Akaishi cúi gập người nói.

“Cậu ấy nói vậy đó! Ay da~ Tản bộ cùng Suda cũng đã đáng mừng bước vào năm thứ ba rồi, lần này lại còn! Mời được khách mời đặc biệt! Vậy thì, vị khách mời đặc biệt! Xin mời~!”

“…”

“Kyaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Suda lại một mình phụ trách khuấy động bầu không khí.

Đáp lại những tiếng reo hò đầy phấn khích của Suda, Takanashi đang đợi sẵn bên đường xuất hiện. Takanashi nhìn quanh rồi vẫy tay vào khoảng không.

“Thật không thể tin được, hôm nay Takanashi-san đã đến đây! Mọi người, cho một tràng pháo tay nào!”

Bốp bốp bốp, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay lẹt đẹt.

“Chào.”

“Cái trò hề rẻ tiền này là sao vậy?”

“Mở đầu của Tản bộ cùng Suda lúc nào cũng theo phong cách truyền hình, đó là quy tắc rồi.”

“Vậy à.”

“Nhân tiện, Yuu là thành viên cố định.”

Akaishi đáp “Ờ” một tiếng cho có lệ.

“Nhưng nói là dạo bộ buổi tối mà bây giờ vẫn là chạng vạng mà.”

Akaishi nhìn quanh.

Lúc này là năm giờ chiều. Gọi là đêm thì mặt trời vẫn còn treo cao trên trời.

“Đó là yêu cầu của Takanashi.”

“Ừa. Ngại quá.”

“Không sao, tớ không phiền đâu.”

“Bố tớ không cho phép ra ngoài vào buổi tối.”

Takanashi vừa đảo mắt nhìn quanh vừa nói.

“Không được phép à, nhưng mà giờ bắt đầu đi dạo thì lúc về đến nhà đã qua giờ cơm tối rồi nhỉ?”

“Tớ toàn ăn tối một mình, về trễ chút cũng không sao. Nhưng không thể phá giờ giới nghiêm.”

“Vậy à.”

“Cho nên lúc đi dạo tiện thể mua bữa tối mang về, ví dụ như lợn rừng chẳng hạn.”

“Tính đi săn thật đấy à? Cậu là thợ săn chắc?”

Takanashi “Phì” một tiếng, bật cười.

“Nhưng mà đi dạo buổi tối mới thú vị chứ, đi dạo buổi chiều thì chán lắm~”

“Đừng có cằn nhằn nữa, Touki.”

“Thôi kệ vậy.”

“Kệ thật à?”

Nhóm Akaishi bắt đầu rảo bước.

“Nói mới nhớ, thị trấn này hoang vắng thật. Rõ ràng là chạng vạng mà lại chẳng có một bóng người.”

“Không, có có có, có mà!”

Suda chỉ vào một ngôi nhà gần đó, vẫy tay lia lịa.

“Kia là… nhà á?”

“Không, là nhà chứ còn gì nữa! Chắc chắn là nhà mà!”

Takanashi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Trong nhóm tùy tùng của Sakurai, Takanashi là người giàu có và ít biết sự đời nhất.

“Cậu ta nói vậy đó, Akaishi đại ca.”

“Hết cách rồi. Takanashi là tiểu thư con nhà giàu mà.”

“Ghen tị thật đấy~”

Akaishi và Suda gật đầu lia lịa.

“Chắc chắn cậu ta sẽ hỏi kiểu ‘Mì ly? Đó là gì?’ cho xem.”

“Mì ly…?”

“Xuất hiện rồi——! Tiểu thư nhà giàu xuất hiện rồi——!”

Suda dùng cả hai tay chỉ vào Takanashi.

“Takanashi, cái đó thì hơi quá rồi đấy. Có phải cậu học nhiều quá đến nỗi kiến thức ngoài sách vở đều rơi rớt hết rồi không?”

“Tớ không biết thì là không biết. Mấy thứ đó chưa bao giờ xuất hiện trong bữa trưa dinh dưỡng ở trường cả.”

“Bữa trưa dinh dưỡng làm gì có mì ly. Tou, trói con tiểu thư dối trá đó lại một ngày cho tôi.”

“Tuân lệnh.”

“Làm ơn dừng cái hành vi biến thái đó lại được không?”

“Ực… Bị nói vậy thì một quý ông như tôi không thể hành động được…”

Suda từ từ, cử động giật cục như một cỗ máy.

“Touki, kia là gì?”

“Kia là ruộng lúa. Món ăn chính của người Nhật đấy.”

“Akaishi-kun, kia là gì?”

“Kia là bác Yamada ở khu phố 3. Thỉnh thoảng bác ấy quên đường về nhà rồi đi lang thang quanh đó.”

Takanashi, người sống ở trung tâm thành phố, liên tục hỏi Akaishi và Suda về những thứ lạ lẫm mà cô bắt gặp.

“Mà này, cậu thật sự không biết hả? Hay cậu thuộc dạng sẽ nói ‘Tiền không phải làm bằng giấy bạc à?’ vậy?”

“Chuyện đó thì tớ vẫn biết mà. Nhưng một nơi vắng người thế này không phải hiếm thấy lắm sao?”

“Ừm, nếu cậu nói vậy thì chắc cũng đúng…”

Akaishi nhận ra sự khác biệt trong nhận thức giữa mình và Takanashi.

“Hơn nữa, gần trường chúng ta đáng lẽ phải có nhiều người hơn chứ.”

“Ừm, nếu cậu nói vậy thì đúng là thế.”

Akaishi nghĩ, Takanashi sống ở trung tâm thành phố, và phạm vi hoạt động của cô ấy có lẽ cũng chỉ gói gọn trong đó.

“Thú vị thật đấy…”

“Hả?”

Takanashi dường như say sưa từ tận đáy lòng với khung cảnh mà cô chưa từng thấy bao giờ.

“Chà, nếu cậu nghĩ vậy thì Tản bộ cùng Suda này cũng coi như đáng giá rồi.”

Suda “Hê hê” cười, hai tay chống nạnh.

“Mà này Takanashi, cậu về có tốn nhiều thời gian không?”

“Không sao đâu. Tớ sẽ bắt taxi.”

“Chuyện này đâu đáng để cậu gọi taxi chứ…”

Suda và Akaishi nhìn Takanashi với ánh mắt hơi e dè.

“Ôi, có sao đâu chứ. Nếu chỉ tốn tiền taxi mà có được trải nghiệm mới mẻ thế này thì tớ sẵn lòng bỏ tiền ra.”

“Tự dưng có cảm giác như trọc phú vậy.”

Nhóm Akaishi vừa nói chuyện với Takanashi vừa hướng đến cửa hàng tiện lợi gần nhất.

“Cửa hàng tiện lợi…”

Takanashi đứng ngây người trước cửa hàng tiện lợi.

“Tiểu thư nhà giàu đến cả cửa hàng tiện lợi cũng không biết sao?”

“Tớ biết chứ.”

Cô đáp lại lời trêu chọc của Akaishi với vẻ hơi bất mãn.

“Chỉ là, một nơi chẳng có gì thế này mà cũng có cửa hàng tiện lợi nhỉ, thế thôi.”

“Tou.”

“Trừ năm nghìn điểm.”

“Cái gì cơ?”

Takanashi đuổi theo nhóm Akaishi đã vào cửa hàng tiện lợi trước.

Họ mua tạm ít đồ ăn vặt trong cửa hàng tiện lợi, rồi ngồi ăn ở trạm xe buýt.

“Nhưng Takanashi, đây không phải lần đầu cậu đến đây đúng không?”

“Ừa. Thật ra tớ vì chuyện gia đình mà đã đến đây mấy lần rồi.”

Takanashi đến đây không phải lần đầu. Khi gắn kết Akaishi và Kanna, hay vì việc nhà, cô cũng thường đến nhà Kanna.

“Nhưng lần nào cũng rất bận, không có thời gian thong thả ngắm cảnh như thế này.”

“Vậy à…”

Akaishi thầm nghĩ, ra là vậy sao.

“Tuy chẳng có gì cả, nhưng biết đâu lại là một nơi thú vị.”

“Chuẩn không?”

Thấy Takanashi đang lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật, Suda tự hào nói.

“Mà, chỗ này cũng chỉ hơi xa trung tâm một chút thôi, chứ cũng chưa đến mức gọi là vùng quê hẻo lánh đâu.”

“Ừ nhỉ.”

Akaishi và Suda nhìn nhau gật đầu.

Sau đó, nhóm Akaishi tiện đường ghé qua nhà mình và nhà Kanna, giới thiệu cặn kẽ về thị trấn này, rồi kết thúc buổi đi dạo.

“Hôm nay cảm ơn các cậu nhé, Akaishi-kun, Touki.”

“Không có gì đâu!”

“Tớ đã rất vui.”

“Vậy thì tốt quá.”

Trong lúc chờ taxi đến, Akaishi và Suda tán gẫu với Takanashi.

“Ay, đến rồi kìa.”

Takanashi quay đầu lại, phía trước tầm mắt cô là chiếc taxi.

“Vậy thì Akaishi-kun, Touki, tạm biệt nhé.”

“Tạm biệt.”

Cửa taxi mở ra.

“Vậy, nhé.”

“Ừ!”

Takanashi nói xong, liền lên xe taxi.

Nghĩ lại thì, sự khác thường của Takanashi đã bắt đầu từ lúc đó.

Akaishi đã không nhận ra chuyện này, rồi cùng Suda về nhà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận