• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chương 157: Bạn có thích lễ hội mùa hè không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,566 từ - Cập nhật:

Sau khi tách khỏi Sakurai, nhóm Akaishi lượn lờ không mục đích trong khuôn viên lễ hội mùa hè. Sanzenro đi đầu, kéo hai người kia hết chỗ này đến chỗ khác.

Akaishi lẽo đẽo theo sau, dõi mắt nhìn hai người phía trước.

Đúng lúc này, có ai đó vỗ nhẹ vào vai cậu.

“……?”

“A, đúng là Akaishi-kun thật này!”

Akaishi ngoảnh lại, người đứng đó là Kureishi. Nghe Kureishi nói vậy, Sanzenro và Suda đều dừng bước. Phía sau Kureishi còn có cả nhóm Torikai.

“Quả nhiên Akaishi-kun cũng đến lễ hội mùa hè à! Lâu rồi không gặp!”

“Cậu nhầm người rồi.”

Akaishi khẽ giơ tay, buông một lời phủ nhận.

“Ể? Không phải Akaishi-kun sao? Vậy là ai thế?”

“Là Aoki.”

“Tên đối lập hoàn toàn! Cứ như nhân vật phản diện ấy!”

Phì, Akaishi cười khẩy.

“A, Akaishi-kun cười kìa. Vui lắm hả?”

“Là cười nhạo đấy.”

“Ể, ai ai vậy Yuu!? Ai thế!?”

Sanzenro chen vào giữa Akaishi và Kureishi.

“A, tớ là Sanzenro, còn cậu là ai!?”

“Ơ… tớ là Kureishi.”

“Xin lỗi nhé Kureishi, con nhỏ này nó bá đạo lắm.”

“Này!”

Akaishi kéo tóc đuôi ngựa của Sanzenro, người đang cố chen vào giữa hai người họ.

“Bà đây không phải ngựa đâu nhá thằng kia!”

“Rồi rồi rồi. Ừ, nói đến ngựa thì.”

Akaishi lờ đi lời phản đối của Sanzenro, đoạn kéo Suda lại.

“Touki, nhỏ đó muốn gặp Touki đấy.”

“ỂỂ!?”

Akaishi đẩy Suda ra trước mặt Torikai đang đứng sau Kureishi.

“E khoan, Akaishi, cậu nhớ ra tôi nhờ ngựa hả! Vì tôi là chim à!”[note73410]

“Torikai……?”

“A.”

Torikai trông có vẻ hơi bối rối khi thấy Suda.

“Ơ, ờm, Suda-kun, lần đầu gặp mặt, tớ là Torikai…… Tớ là fan của cậu!”

“!”

Suda miệng đớp đớp nhìn Akaishi và Sanzenro.

“Ể, fan!? Tớ mà cũng có khái niệm đó á!? Lần đầu tiên tớ nghe đấy!”

“Ể, fan của Suda-kun thì tớ nghĩ cũng có nhiều mà……”

“Thiệt hả!? Tớ nổi tiếng đến vậy á!? Sao vậy!? Tớ chặn được thiên thạch hay gì?”

“Vì cậu bơi giỏi lắm ạ.”

“Thiệt luôn á!”

Suda ngửa mặt lên trời hú một tiếng, rồi quay sang nhìn đám Akaishi với vẻ mặt vô cùng đắc thắng.

“Thằng cha đó trông ngứa mắt thật.”

“Đồng ý.”

Akaishi và Sanzenro nheo mắt nhìn cậu ta.

“Mà, Yuu, cô bạn đó là ai thế? Bạn gái cậu à?”

“Bạn cùng lớp.”

“Hể~. Vậy, thật là vậy sao?”

“Không, đã bảo là bạn cùng lớp rồi mà.”

Sanzenro dai dẳng hỏi khiến Akaishi bực bội đáp.

“Kureishi-san, tớ là Sanzenro. Tên này là Yuu. Cứ gọi nó là Yuu nhé.”

“Yuu……kun?”

“Đừng có nhiều chuyện.”

Akaishi lại kéo tóc đuôi ngựa của Sanzenro, đẩy cô ra sau lưng.

“Yuu-kun nghe cũng đáng yêu đấy chứ.”

“Đừng có gọi tớ kiểu đấy. Đừng nghe con nhỏ đó nói linh tinh.”

“Người đẹp nhất trên đời này là Sanzenro Suzuna, là Sanzenro Suzuna.”

“Đừng có bắt chước Bạch Tuyết.”

Kureishi lách ra từ sau lưng Akaishi, nói nhỏ.

“Mà nè, Yuu-kun từ giờ có việc gì không?”

“Đừng gọi kiểu đó. Đừng để ý đến Suu. Cũng không có gì đặc biệt, bọn tớ định đi dạo ba người thôi.”

Vì đã từ chối đi cùng Sakurai, cậu cảm thấy có vẻ sắp có nhiều chuyện phiền phức xảy ra.

Kureishi khẽ tròn mắt.

“Akaishi-kun, cậu gọi Sanzenro-san là Suu nhỉ. Hơi bất ngờ đó.”

“Đúng không?”

Sanzenro bước lên phía trước.

“Vì tớ chưa từng thấy cậu gọi ai như thế bao giờ nên hơi ngạc nhiên một chút.”

“Nhỏ này đặc biệt.”

“Tớ đặc biệt đó!”

“Thôi đi, nổi cả da gà.”

“Phì phì phì.”

Kureishi nhìn hai người họ rồi bật cười.

“Quan hệ bạn bè của Akaishi-kun đúng là kỳ lạ thật.”

“Đồng ý.”

“Mà, cảm giác như bọn tớ đang chịu chơi với cậu ta ấy, nhỉ Touki!”

“Ờ, ờm.”

Suda đột nhiên bị réo tên, quay người lại, nhập bọn với Sanzenro. Torikai thì cứ lúng ta lúng túng, chẳng dám bắt chuyện với Suda.

“Touki, thấy sao hả?”

“Cứ như thành siêu sao ấy.”

“Ồn ào quá thằng kia!”

“Áá!!”

Sanzenro đá vào ống quyển Suda.

“Cậu ấy tên là Torikai-chan nhỉ! Tớ là Sanzenro, một thiếu nữ độc thân tuổi teen căng tràn sức sống!”

“Giống lúc giới thiệu bút danh ghê.”

Akaishi buông lời “chỉnh” từ phía sau.

“Vậy, Yuu thì sao? Touki thì sao? Cậu thấy sao hả Torikai-chan?”

“Ơ, ờm thì……”

Torikai hướng ánh mắt về phía Akaishi. Akaishi liền quay mặt đi chỗ khác.

“Suda-kun là ngôi sao. Akaishi thì…………đồ khốn.”

“Đồ khốn!”

Sanzenro vỗ tay, cười ngặt nghẽo.

“Đồ khốn! Cậu ta bảo là đồ khốn đấy Yuu, đồ khốn!”

“Thôi đi, đừng có dùng từ ngữ vô học như thế được không.”

“Yuu, cậu ta bảo cậu là đồ vô lại đấy!”

“Uy lực tăng thêm rồi.”

A ha ha ha ha, Sanzenro cất tiếng cười ha hả.

“Ể, tại sao? Tại sao vậy?”

“Không có kỹ năng giao tiếp.”

“Chuẩn luôn~”

“Đối xử với người khác tệ hại.”

“Cái đó cũng chuẩn luôn~”

“Ích kỷ.”

“Quá đúng luôn~”

“Đừng có tổ chức thi nói xấu người khác ở chỗ dễ thấy như vậy.”

Akaishi kéo Sanzenro và Suda tách khỏi nhóm Kureishi.

“Kureishi, vậy bọn tớ đi đây. Hẹn gặp lại.”

“Ừ nhỉ. Cảm ơn nhé, Akaishi-kun.”

“Ừ.”

Nhóm Akaishi và nhóm Kureishi mỗi người đi một ngả.

“Vậy nhé, Torikai-chan. Lúc về tiện làm mất thẻ bảo hiểm luôn đi.”

“Im đi, đồ ngốc. Ngày thi đại học thì đập ngón út vào thành tủ cho tôi.”

“Cả hai đều là bi kịch kha khá đấy chứ.”

Suda xen vào giữa cuộc đối thoại của hai người.

Torikai lúng túng cúi chào nhẹ rồi rời đi. Nhóm Akaishi vẫy tay chào tạm biệt Kureishi rồi lại tiếp tục cất bước.

“Chà, vui thật đấy nhỉ, Yuu.”

“Đừng lấy người khác ra làm trò đùa.”

“Tớ là siêu sa――”

“Touki im đi.”

“Vâng.”

Nhóm Sanzenro vừa cười đùa rôm rả, vừa tận hưởng lễ hội mùa hè.

-------

“Tuyệt vời~!”

“Quả là Touki!”

Sanzenro khen Suda vì đã bắn rơi được một con gấu bông nhỏ ở tiệm bắn súng.

“Tớ có khi lại có tài Batominton ấy chứ.”

“Đã bảo là Badminton rồi mà, đồ ngốc!”

Sanzenro đánh vào đầu Suda. Akaishi như thường lệ chỉ biết cười khổ.

“Cậu lúc nào cũng muốn thú nhồi bông nhỉ.”

“Đúng đúng. Tớ thích mê mấy con thú nhồi bông nhỏ nhỏ.”

“Hể.”

Sanzenro ôm chặt lấy con gấu bông. Akaishi nheo mắt nhìn cô.

“Cậu sưu tập nhiều thú nhồi bông thế để làm gì?”

“Không, mục đích không phải là sưu tập. Chỉ là vì tớ nghĩ ‘muốn có quá’ nên lấy thôi. Chuyện thường tình mà, đúng không?”

“Cậu ấy nói vậy đó. Cậu thấy sao, Yuu?”

Suda, với chiều cao vượt trội của mình, cúi xuống nhìn Akaishi.

“Nhà Suu, hình như có con gấu bông to hơn nữa mà. Chắc là mang về cho con đó ăn thịt đây mà.”

“Ăn thịt cái đầu cậu ấy, đồ ngốc! Đây không phải game nuôi thú trên điện thoại đâu nhé!”

“A ha ha ha ha ha ha!”

Trái ngược hẳn với Sanzenro đang bốc hỏa, Suda ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Vậy, hai cậu muốn ăn gì nào?”

“Ồ, Suu đột nhiên nói một câu thật là chu đáo! Tớ thì muốn ăn voi ma mút~”

“Tớ cũng thế~”

“Đó là giấc mơ của nhân loại mà.”

Sanzenro chẳng thèm đoái hoài đến nhóm Akaishi, cứ thế đi thẳng đến xếp vào một hàng dài dằng dặc. Suda ngơ ngác.

“Hả? Ăn gì cơ? Quán nào thế?”

“Ể? Ai biết?”

“Không biết là gì mà cũng xông vào xếp hàng à?”

“Không, nhưng mà đông người xếp hàng thế này thì chắc là ngon lắm, có lẽ vậy.”

“Lối suy nghĩ nguy hiểm thật.”

“Tớ mời, nên hai cậu ngậm miệng lại mà theo tớ đi!”

“Chỉ có lời thoại là nam tính một cách vô ích.”

Akaishi và Suda miễn cưỡng nối đuôi vào hàng.

Akaishi cười tủm tỉm nhìn Sanzenro.

“Làm sao đây, nếu lỡ như phía trước chẳng có gì thì sao.”

“Thì lúc ấy nó sẽ chỉ còn là một kỷ niệm vui thôi mà.”

“Lạc quan vô đối.”

Suda nói với giọng điệu cường điệu như diễn kịch: “Tớ buồn nôn quá đi mất!”

“Yuu cũng như Touki, hôm nay cảm ơn hai cậu nhé. Vì đã cùng tớ đến lễ hội mùa hè.”

“……!?”

“……?”

Akaishi và Suda lập tức vào thế phòng thủ.

“Nhỏ này không phải Suu. Mi là ai?”

“Không, là Suu mà! Là Sanzenro Suzuna mà! Gì chứ, tớ mà nói chuyện nghiêm túc một chút là thành đồ giả hả!?”

“Thảo nào… Tớ cứ có cảm giác cậu lùn hơn mọi khi khoảng hai centimet.”

“Không, cái đó là trong phạm vi sai số rồi chứ. Hôm nay còn đi guốc gỗ nữa. Mà nói chứ, cái khả năng nhận biết được sự khác biệt chiều cao hai centimet là gì vậy?”

“Không, sai rồi. Kiểu “phản pháo” này, đúng là Suu rồi.”

“Bị nhận ra nhờ kiểu phản pháo thì tớ cũng không vui lắm đâu.”

“Chắc tại học nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi.”

“Không, cũng phải một nửa là thế đấy chứ!”

Hàng người nhích dần lên.

“A, hình như ở đây có bán kẹo táo.”

“Đúng là đồ cao kều có khác.”

“Cái kiểu hạ bệ người khác của cậu đúng là không thể nào khá hơn được.”

Suda cao kều là người phát hiện ra đầu tiên.

“Mà, chuyện đó để sau, cảm ơn hai cậu. Touki thì bắn súng lấy được gấu bông cho tớ, còn Yuu thì… mà, chẳng làm gì cả.”

“Nghĩ ra lời gì để nói với tớ rồi hãy nói. Cảm giác như phi hành đoàn bị bỏ lại trên mặt trăng vậy.”

“Chà, dạo này tớ chỉ toàn học hành nên cũng mệt mỏi lắm.”

“Đúng là học nhiều quá nên đầu óc khờ đi rồi còn gì.”

Akaishi cắn một miếng lớn thịt gà xiên nướng đang cầm trên tay.

“Kẹo táo, kẹo táo!”

Sanzenro vừa lặp đi lặp lại “kẹo táo”, vừa nhảy lên nho nhỏ.

“Biết rồi biết rồi. Kẹo táo đúng là chỉ thấy bán ở các quầy hàng rong thôi nhỉ.”

“Tớ thích kẹo táo.”

Đến lượt nhóm Akaishi. Sanzenro mua phần cho Akaishi và Suda rồi rời khỏi hàng.

“A, với lại tớ có một nơi muốn đến.”

Sanzenro vừa ngậm đầy miệng kẹo táo, vừa nói.

“LA?”

“Không, ai lại nói về viễn cảnh tương lai ở chỗ này chứ. Một điểm xem pháo hoa tuyệt đẹp.”

“À à.”

Ra vậy, Akaishi gật đầu.

“Với lại, tớ còn thứ muốn ăn nữa.”

“Ham muốn của cậu đúng là không có điểm dừng.”

“Mà nhỉ. Tớ muốn ăn mì xào yakisoba.”

“Đột nhiên nói năng lưu loát thế.”

Suda nhìn quanh quất nhưng không thấy quán mì xào yakisoba nào.

“Nè nè, còn mấy phút nữa tới pháo hoa?”

“3・2・1”

“Tự dưng nói như sắp phóng tên lửa ấy nhỉ.”

“Phóng tên lửa lên mặt trăng ở LA.”

“Hoá ra tất cả đều có liên quan à.”

Sanzenro nói với Akaishi đang nhìn đồng hồ.

“Tớ muốn ăn thật nhiều đồ ăn nữa nhưng cũng muốn xem pháo hoa! Muốn xem muốn xem muốn xem muốn xem!”

“Vậy cậu tính làm sao đây.”

“Làm sao giờ.”

Akaishi và Suda nhìn nhau.

“Chia nhau ra nhé?”

“Có lẽ được đó.”

Sanzenro nhìn Akaishi và Suda.

“Vậy tớ sẽ đi tìm điểm ngắm pháo hoa tuyệt đẹp, hai cậu đi mua đồ ăn đi.”

“Không, để tớ đi tìm cho.”

Suda không nhượng bộ.

“Hai cậu cứ đi đi. Tớ sẽ đi mua đồ ăn.”

“Có ổn không đó, nhiều thứ lắm đấy?”

Suda lo lắng hỏi.

“Nhiều thứ là gì?”

“Như là an toàn này, rồi có xách hết đồ ăn đã mua được không, này.”

“Không sao không sao! Đông người thế này thì làm gì có nguy hiểm chứ!”

“Quả là người của câu lạc bộ Ba-Đô.”

“Nghe như câu lạc bộ Chiến Đấu mất rồi! Là câu lạc bộ Ba-Đô!”

Dần dần, Sanzenro dậm chân.

“Vậy bọn tớ sẽ đi chiếm chỗ đẹp để xem pháo hoa nhé.”

“Ừm. Điện thoại không có sóng đâu nên bờ sông đằng kia, nếu không còn chỗ trống thì cứ ở yên đó nhé. Tớ sẽ mang đồ ăn đến. Hai cậu chiếm chỗ đẹp. Mọi việc, giải quyết.”

“Okê.”

Suda khoác vai Akaishi.

“Vậy bọn tớ đi đây, Suu.”

“Okê. Tớ mua đồ ăn rồi lát sẽ qua đó.”

“Hiểu rồi.”

Akaishi, Suda và Sanzenro quyết định tách ra.

Akaishi và Suda hướng về phía bờ sông, nơi có thể ngắm pháo hoa đẹp nhất trong khu lễ hội.

“Này Yuu, mà nói chứ dạo này không thấy Takanashi nhỉ?”

“Ừ, đúng là vậy.”

Suda thờ ơ nhắc đến chuyện của Takanashi.

Kể từ khi rời khỏi dàn harem của Sakurai, Takanashi đã không mấy khi đến trường. Dù khác lớp, việc hoàn toàn không chạm mặt Takanashi nữa cũng khiến Suda cảm thấy có gì đó không đúng.

“Dạo này cậu ấy hay nghỉ học lắm.”

“Ểể~, hay là cuộc chiến thi cử đã bắt đầu rồi nhỉ?”

Ughêê, Suda lè lưỡi.

“Là một vấn đề đơn giản như vậy… sao?”

“Ừm~, không biết nữa. Vì là Takanashi nên cũng không phải là không có hình ảnh cậu ấy đang chuyên tâm học hành đâu.”

Khi họ càng tiến gần đến bờ sông, các quầy hàng càng lùi xa, dòng người cũng không còn chen chúc như trước. Sự đông đúc đã giảm đến mức có thể nhìn rõ mặt người.

“……”

“Rồi thì――”

Suda bắt đầu nói gì đó, nhưng lời của Suda không lọt vào tai Akaishi.

“Sakurai-kun đi nhanh quá đi mất……!”

“Này Sousuke, đợi đã nào!”

“A, a ha ha, hai cậu ơi, vì đông người nên khoảng cách hơi gần rồi đấy!”

“……”

Sakurai và nhóm tùy tùng của cậu ta đang đi bộ gần đó.

“Này, mấy người dừng lại ở chỗ này đi! Nước trái cây đổ bây――A”

“Kyaaa! Này, cậu làm gì thế hả Sousuke! Đồ tồi!”

“Đau quá! Tớ có cố ý đâu!”

“A ha ha ha ha! Sousuke hôm nay cũng sung sức ghê!”

Sakurai bị Arai tát, ngã vào ngực Hazuki, và những tiếng hò reo vui vẻ lại vang lên.

Vẫn như mọi khi nhỉ, Akaishi nhìn Sakurai. Nhưng ánh mắt cậu không hướng về Sakurai, mà là về phía Yatsugai đang đi sau cùng.

Chỉ có Akaishi là nhận ra Sakurai và nhóm tùy tùng của cậu ta.

Khi Yatsugai im lặng nhìn quanh, cô ấy nhận ra Akaishi.

“……”

“……”

Ánh mắt của Akaishi và Yatsugai giao nhau. Cuộc nói chuyện vui vẻ của Suda bên cạnh không lọt vào đầu cậu.

Cậu thật sự thích Sakurai nhỉ. Tớ nghĩ vậy.

Tha thiết, nghĩ vậy.

“……”

Yatsugai khẽ vẫy tay. Vẫy tay với Akaishi.

“……”

Akaishi cũng khẽ vẫy tay đáp lại.

Nhóm Sakurai cứ thế hòa lẫn rồi biến mất vào dòng người.

Ghi chú

[Lên trên]
ngựa 馬, 鳥 trong Torikai là chim, trông khá giống nhau
ngựa 馬, 鳥 trong Torikai là chim, trông khá giống nhau
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận