• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chương 138: Bạn có thích bí quyết để được yêu thích không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,198 từ - Cập nhật:

“Này Naoto, nhà kho thể dục là cậu khóa phải không?”

“A, lộ rồi à?”

Tan học, Sakurai đến chỗ Kirishima.

“Chỉ có cậu mới làm mấy trò đó thôi.”

“Chà, tại Sousuke với Mizuki-chan ở riêng hai người, nên tớ nghĩ nhất định phải nhốt họ lại mới được chứ nhỉ!~”

“Thiệt tình, lúc đó tớ còn tưởng có chuyện gì xảy ra chứ.”

“Ahahaha, vui thật.”

“Vui cái nỗi gì!”

Kirishima “ahaha” mà cười.

---------

Dọn dẹp sau giờ học xong, Akaishi một mình đeo cặp sách bước đi trên hành lang. Vì quên cất dụng cụ lau dọn vào tủ đựng đồ nên cậu đã quay lại nơi dọn dẹp một lần nữa.

Cất dụng cụ dọn dẹp xong, Akaishi đi xuống cầu thang.

“Akaishi ơi!”

“…?”

Akaishi nghe tiếng gọi từ trên vọng xuống, bèn ngẩng đầu nhìn.

“Hà… cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi đấy, Akaishi.”

Đó là Yatsugai đang thở hổn hển, vai phập phồng. Tay vịn vào lan can, vẻ mặt Yatsugai trông nhăn nhó, quả đúng là hợp với biệt danh “đứa trẻ hoang dã”, Akaishi lơ đãng nghĩ.

“Akaishi, đi lên sân thượng chút không?”

“Để làm gì?”

“Ừm, không phải... nói sao ta, tự dưng muốn đi thôi...”

Yatsugai khẽ hất ngón cái chỉ lên sân thượng.

“Vậy thì sao cũng được.”

“Nể cậu thật.”

Yatsugai đứng hơi dạng chân, hai tay khoanh trước ngực.

“Cậu là người gác cổng à?”

“Tớ là người gác cổng đây.”

Akaishi híp mắt nhìn Yatsugai.

“A.”

Yatsugai vội khép chân lại.

“Cậu nhìn trộm dưới váy tớ làm gì hả! Giết chết cậu giờ!”

“Vậy thì cậu đừng có dạng ra nữa.”

Yatsugai đứng đợi Akaishi bước lên cầu thang.

“Mà sân thượng có lên được không? Thường thì sân thượng trường cấp ba đều khóa mà nhỉ?”

“Cậu nói gì vậy Akaishi, lên được mà.”

“Không, nguy hiểm lắm, số trường cấp ba khóa cửa nhiều hơn hẳn. Cái cảnh ăn trưa trên sân thượng này nọ, về cơ bản đều là hư cấu thôi.”

“Không không không, cậu có thù oán gì với sân thượng thế.”

Yatsugai bất lực lắc đầu, hai người lên đến cửa dẫn ra sân thượng.

“Phù... thế này là hít thở được không khí trong lành rồi.”

“Ngập tràn cảm giác phản địa đàng.”

Yatsugai đặt tay lên nắm cửa. Nhưng—

“A, ủa?”

“Mở nhanh lên xem nào.”

“Ủa ủa?”

Dù Yatsugai xoay nắm cửa cạch cạch, cánh cửa vẫn không mở.

“Lạ thật, sao thế nhỉ.”

“Thế nên tớ đã bảo rồi mà, chuyện sân thượng lên được này nọ đều là hư cấu hết.”

“Không, không phải. Trước đây vẫn lên được cơ mà. Bọn tớ hay ở đây... họp hành các kiểu.”

“Là cậu tưởng tượng thôi. Hay là cậu mơ ngủ đấy?”

“Làm, làm gì có, đồ ngốc! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!”

“Cái người suốt ngày nói người khác là đồ ngốc trông mới giống đồ ngốc đấy, đồ ngốc.”

“Hả!?”

Akaishi quay người đi ngược lại lối cũ.

“Này, Akaishi, đợi tớ với!”

“Sân thượng không mở được thì đành chịu thôi. Tớ về đi chơi pachinko đây.”

“Cậu là trẻ vị thành niên đó!”

Yatsugai đuổi theo Akaishi.

------

Đến tủ giày, Akaishi và Yatsugai xỏ giày vào.

“Hôm nay cậu không có hoạt động câu lạc bộ à?”

“Tớ không có hoạt động câu lạc bộ.”

“Số ngày cậu không có hoạt động câu lạc bộ cũng nhiều quá rồi đấy?”

“Dạo này Kanna-sensei chẳng có chút động lực nào cả. Thế nên không có hoạt động!”

“À, ra vậy.”

Kanna-sensei à, Akaishi lơ đãng nghĩ thầm. Vừa tự hỏi giờ này cô ấy đang làm gì, cậu vừa bước ra khỏi cổng trường.

“Akaishi, Akaishi!”

“Gì thế?”

Yatsugai chạy đến bên cạnh Akaishi.

“Đi karaoke không?”

“Khi nào?”

“Ngay bây giờ.”

“Không đi.”

Akaishi từ chối thẳng thừng.

“Sao lại không?”

“Tớ ghét karaoke.”

“Vì sao chứ?”

“Tớ không hứng thú với ca hát. Nói đúng hơn là tớ chẳng có hứng thú gì với âm nhạc cả.”

“Cậu như vậy là phí mất nửa cuộc đời rồi đấy.”

“Tớ thấy cuộc đời hiện tại của mình vui hơn cậu nhiều, nên mức độ vui vẻ trong cuộc đời cậu có khi còn chưa bằng một nửa của tớ ấy chứ.”

“Cậu nói cái gì!?”

Yatsugai đấm bộp bộp vào vai Akaishi.

“Tính cách cậu đúng là tệ hết chỗ nói. Chắc cậu chẳng có đứa bạn nào đâu nhỉ.”

“Tớ có nhiều hơn cậu đấy.”

“Ghê.”

“Cậu cũng thế.”

“…”

“…”

Hai người lườm nhau.

“Oái!”

Một chiếc xe hơi lướt sát qua người Yatsugai.

“Hết cả hồn… Cậu cũng phải biết ý mà đi ra phía lòng đường một chút chứ.”

“Không, vậy thì đi thành một hàng đi.”

“Đâu phải thế, thiệt tình…”

Yatsugai chán nản lắc đầu một cách đầy cường điệu.

“Cậu đúng là chẳng hiểu gì về tâm ý con gái cả. Bảo sao không ai ưa. Phải không nào?”

“? Ý cậu là sao?”

“Một người lịch lãm ấy, những lúc thế này sẽ chẳng nói chẳng rằng mà tự giác đi về phía lòng đường. Thế nên tớ mới nói cậu chẳng biết ý tứ gì cả.”

“Vậy cậu cũng thích kiểu người như thế à?”

“Đương nhiên rồi.”

“Hà.”

Là vậy sao, Akaishi nhìn Yatsugai. Vẻ mặt cậu cau có, trầm ngâm suy nghĩ.

“Này, cậu nói gì đi chứ. Cứ thế này làm tớ ngượng chết đi được.”

“…”

Akaishi nhớ lại lời Kirishima từng bảo, càng tiếp xúc với nhiều cô gái thì càng được yêu mến.

Để được yêu mến thì cũng cần phải cư xử lịch thiệp sao? Akaishi nghĩ.

“Akaishi, hoàn hồn mau!”

Yatsugai hét vào tai Akaishi.

Akaishi im lặng nhìn Yatsugai. Rồi cậu lặng lẽ đổi sang đi ở phía ngoài lề đường.

“Như vậy mới phải chứ.”

“…”

Rồi cậu lùi lại một bước, đi phía sau Yatsugai.

“Đâu phải kiểu này!”

Yatsugai ngoảnh lại.

“Không phải, đi thành một hàng dọc thì chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Đi hai hàng lỡ tớ có bị xe tông phải, thì cậu cũng có khả năng bị cuốn vào sóng xung kích còn gì.”

“Không, sai hoàn toàn. Tớ không nói đến xác suất thực tế bị cuốn vào tai nạn. Đi trên vỉa hè thì mấy khi gặp tai nạn chứ.”

“Vậy thì ai đi ở phía lòng đường mà chẳng như nhau.”

“Haizz... tớ nói cậu nghe này.”

Yatsugai dừng bước, bắt đầu giảng giải.

“Con gái là muốn có cảm giác được che chở cơ. Xếp thành một hàng dọc như thế chỉ là giải pháp tình thế, chứ đâu phải cách để yêu đương, đúng không nào.”

“Thế thì vô lý quá.”

“Yêu đương thì cần gì hợp lý. Cậu cũng nên để ý đến cảm xúc của người khác một chút đi chứ? Coi chừng bị ghét đấy.”

“Tớ sẽ cân nhắc.”

Cách giải quyết mà bản thân cho là đúng chưa chắc đã khiến mình được yêu mến. Thì ra là vậy, Akaishi đã thông suốt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận