• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chương 137: Bạn có thích tiết thể dục không? (5)

0 Bình luận - Độ dài: 1,294 từ - Cập nhật:

“Được rồi, tiết thể dục hôm nay đến đây là kết thúc. Các em mau về lớp thay đồ đi nàoー”

“Vất vả rồi ạー!”

Sau tiết học bóng đá, nhóm Akaishi lục tục kéo nhau về.

“Này Aka, mày rê bóng tệ hại thật đấy!”

“Đâu đâu, cũng tầm thường thôi mà.”

Mitsuya cất tiếng gọi Akaishi đang trên đường về lớp.

“Quả thực Aka-dono rê bóng cũng bình thường thôi mà. Là do Mitsuya-dono đá bóng quá siêu hạng đó ạ.”

“Hha, chà? Tao á? Ngày xưa tao cũng từng chơi bóng đá kha khá đấy chứiii?”

“Cái giọng điệu nghe phát ghét.”

Nhóm Akaishi vừa đi vừa tán gẫu dăm ba chuyện không đầu không cuối.

-----------

“Hàa... Thiệt tình, một mình mình phải dọn đồ dùng thể dục sao trời.”

Sakurai một mình thu dọn những quả bóng đá đã sử dụng.

“‘Mày ngày nào cũng kè kè bên Yatsugai-chan với Mizuki-chan nên nhiêu đó thì tự làm điー’, kiểu nói đó đúng là quá đáng thật.”

Nghe đám con trai khác nói vậy, Sakurai đành thu dọn bóng.

“A~, phiền phức quá đi~”

Sakurai đá vút quả bóng đi, và ở phía đó, một bóng người thấp thoáng hiện ra.

“Ể...”

“Ể...”

Mizuki đang ở trong kho dụng cụ thể dục.

“Ủa, Sakurai-kun sao lại ở một nơi thế này...!?”

“Ể... à không, tớ dọn dẹp bóng đá thôi... còn Mizuki, sao cậu lại ở đây?”

“Ơ, ừm thì, tớ vừa có tiết cầu lông, nhưng mà hơi thiếu cầu nên tớ nghĩ không biết ở đây có không ấy mà... ahaha.”

“Ahahaha, ra vậy à~ Mizuki cũng vất vả thật nhỉ.”

Sakurai đặt quả bóng đá vào vị trí đã định.

“Mà này Mizuki, bộ dạng đó của cậu...”

Rầm rầm rầm rầm rầm.

“…!?”

Đúng lúc đó, tiếng cửa kho dụng cụ thể dục đóng sầm lại. Mizuki và Sakurai lập tức lao về phía cửa.

“N-Nàyyyyy! Ai đóng cửa đấấyyyy!?”

Sakurai đập cửa rầm rầm.

“…”

“…”

Nhưng, không một ai đáp lại.

“Nàyyyyy, nàyyyyyy!”

“…”

Dù Sakurai có gọi bao nhiêu lần, cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

“Kh-Không lẽ nào...”

Sakurai lay thử ổ khóa kêu lạch cạch,

“Mizuki, chúng ta bị nhốt rồi...”

“Không thể nào!?”

Mizuki đưa hai tay lên che miệng.

“S-Sao lại bị nhốt chứ!? Tại sao!?”

“T-Tớ cũng không biết nữa. Có lẽ họ nghĩ không còn ai bên trong nên đóng cửa lại rồi chăng...”

“S-Sao có thể...”

“Nàyyyyy, nàyyyyyy!”

“Nàyyyyyy!”

Sakurai và Mizuki cùng nhau gào lớn, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

“L-Làm sao bây giờ...”

“Nào, bình tĩnh lại đi Mizuki. Mấy chuyện thế này cứ chờ một lát là sẽ có người phát hiện chúng ta bị nhốt rồi đến mở cửa thôi. Trước mắt cứ tìm chỗ nào đó ngồi xuống đã.”

“Ư-Ừm...”

Sakurai và Mizuki tìm một chỗ ngồi tạm xuống.

“…………”

“…………”

Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm lấy hai người.

“A, ahaha, tự dưng thấy căng thẳng ghê nhỉ.”

“Ừ-Ừm, đúng vậy nhỉ. Ahaha.”

“…”

“…”

Sakurai và Mizuki lại một lần nữa chìm vào im lặng.

“L-Lạ thật đấy. Bình thường chúng ta vẫn nói chuyện tự nhiên cơ mà...”

“Ừ-Ừm, đúng thế thật~ ahahaha.”

Mizuki khẽ nhích lại gần Sakurai thêm một chút.

“Này, Sakurai-kun.”

“Hửm?”

“Hôm nay, các tiết học sau giờ nghỉ trưa đều kết thúc cả rồi, phải không?”

“À, ừ.”

“Sau đó cũng không còn tiết thể dục nào nữa, đúng chứ?”

“À, ừ.”

“Không lẽ... chúng ta cứ thế này mà bị nhốt ở đây trọn cả ngày hôm nay sao...”

“…………Ể?”

Mặt Sakurai tái mét đi.

“Nếu cứ bị nhốt ở đây cả ngày như thế này thì phải làm sao đây...”

“Kh-Không đâu, kiểu gì cũng sẽ có ai đó phát hiện chúng ta bị nhốt thôi mà~~”

“Mong là vậy...”

Mizuki vòng tay ôm lấy vai mình. Cô khẽ run lên từng hồi, đôi tay xoa xoa vào nhau.

“S-Sao thế Mizuki?”

“Kh-Không, tớ chỉ thấy hơi lành lạnh một chút...”

“Ể, l… lạnh hả…?”

Sakurai nhìn xuống gáy Mizuki. Một lớp mồ hôi mỏng đang thấm ướt nơi đó.

“A, nói mới nhớ, người ta hay bảo cứ để mồ hôi tự khô thì cơ thể dễ bị nhiễm lạnh lắm.”

“Ch-Chắc là vì vậy. Tớ thấy hơi ớn lạnh một chút...”

Mizuki vẫn không ngừng run rẩy.

“…”

Sakurai khuất vào một góc tối, sau vài tiếng sột soạt lục lọi, cậu quay trở ra.

“Mizuki, cậu mặc cái này vào đi.”

“Ể... Sakurai-kun?”

“Ừm.”

Sakurai đưa chiếc áo của mình cho Mizuki.

“Không, con gái đang kêu lạnh mà mình lại chẳng làm gì thì không được, phải không?”

“X-Xin lỗi cậu nhé, cảm ơn cậu.”

Mizuki nhận lấy chiếc áo của Sakurai rồi khoác lên người. Giờ đây, phần thân trên của Sakurai chỉ còn lại một chiếc áo lót.

“Rõ ràng đang là mùa hè, mà ở đây lại lạnh một cách kỳ lạ nhỉ.”

“Chắc là vì không có ánh nắng mặt trời chiếu vào... cũng nên.”

Sakurai tránh ánh mắt Mizuki, vờ như không có gì mà thực hiện vài động tác giãn cơ.

“Này Sakurai-kun.”

“Hửm.”

“Cậu ngồi xuống đây một lát được không?”

Mizuki vỗ nhẹ lên khoảng trống bên cạnh mình.

“Ể, à, cũng được thôi.”

Sakurai ngồi xuống kề bên Mizuki.

“Sao vậy, Mizuki? Cậu thấy không khỏe ở đâu à...”

“Ơ, ừm thì, nói ra hơi ngượng nhưng mà... tớ hơi sợ một chút...”

“Sợ ư?”

Sakurai đảo mắt nhìn quanh. Bên trong kho dụng cụ thể dục khá âm u, chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.

“Kiểu như vừa tối tăm vừa kín, lại bị nhốt thế này nên tớ thấy hơi sợ...”

“R-Ra vậy.”

Sakurai khẽ xích lại gần Mizuki hơn một chút.

“…”

“…”

“Mizuki.”

“Sao vậy?”

Mizuki ngước mắt nhìn Sakurai.

“Nếu có gì thấy sợ thì cứ dựa vào tớ nhé? X-Xem nào, trông tớ thế này thôi chứ cũng là con trai mà!”

Sakurai toe toét cười với Mizuki.

“Ừm, Sakurai-kun, cậu đúng là dịu dàng thật đó.”

“Làm gì có chuyện đó.”

Khoảng cách giữa hai người lại được thu hẹp thêm một chút.

“…”

“…”

Mizuki khẽ tựa đầu lên vai Sakurai. Cơ thể Sakurai thoáng run lên, giật nhẹ.

“Chỉ một chút thôi... tớ cứ như thế này có được không?”

“Ờ-Ừm.”

Hai người ngồi sát rạt vào nhau, gần đến độ có thể nghe rõ cả nhịp thở của đối phương.

“A.”

“Ể?”

Bất thình lình, Sakurai kêu lên một tiếng.

“Cẩn thận!”

“Á!”

Sakurai theo phản xạ lao tới che chắn cho Mizuki. Một tiếng “rầm” vang lên, vài món đạo cụ trong kho thể dục rơi thẳng xuống người Sakurai.

“Cậu không sao chứ?”

“A, ư-ừm...”

Sakurai và Mizuki nhìn nhau đắm đuối ở khoảng cách chỉ còn vài centimet.

“…”

“…”

Gò má cả hai ửng hồng, họ bất động, tựa như bị cuốn vào ánh mắt của đối phương, tựa như thời gian đã ngưng đọng.

“Sakurai-kun...”

“Mizuki...”

Hai người khẽ thì thầm, và ngay khoảnh khắc ấy――

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm.

“Á!”

“Ối á!?”

Cánh cửa kho dụng cụ thể dục bật mở.

“Ể...”

Yatsugai đang đứng sững ở cửa kho. Trong tầm mắt cô là Sakurai với phần thân trên chỉ độc một chiếc áo lót, còn Mizuki thì đang bị Sakurai đè lên người.

“…………”

Yatsugai lặng lẽ đóng sập cửa lại.

“Uôôôôôô, không phải, không phải thế đâu Kyoukooooooo! Chỉ là hiểu lầm thôi, là hiểu lầm màaaaaaa!”

Sakurai cuống quýt chạy về phía Yatsugai.

Mizuki vẫn ôm chiếc áo của Sakurai, khẽ áp má vào đó, gò má ửng hồng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận