• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chương 130: Bạn có thích chuyện thường nhật không? (5)

0 Bình luận - Độ dài: 1,335 từ - Cập nhật:

“...”

“...”

Akaishi và những người khác bước vào trung tâm mua sắm, đến một hiệu sách.

Akaishi đứng trước giá sách bày những cuốn sách liên quan đến kỳ thi đại học, cẩn thận lựa chọn sách.

“Này, Akaishi.”

“Gì thế?”

Yatsugai, đang rảnh rỗi đến phát chán ở bên cạnh, bắt chuyện với Akaishi.

“Akaishi, cậu đã bắt đầu tìm sách ôn thi đại học rồi à? Giờ mới hè năm hai cấp ba thôi mà.”

“Ừ.”

Akaishi đưa cuốn sách đang cầm trên tay cho Yatsugai, rồi với tay lấy một cuốn khác.

“Thầy cô từng nói, bắt đầu từ học kỳ ba là học kỳ 0 của học sinh thi đại học rồi đấy. Kỳ thi đại học cũng không còn xa nữa đâu nhỉ.” [note73310]

“Hả, nói dối… Ghét thật đấy.”

“Tớ muốn bắt đầu chuẩn bị sớm một chút.”

“Ừm, có lẽ cũng có lý…”

Yatsugai lật giở các trang sách với vẻ mặt thấy phiền phức.

“Cậu muốn vào trường đại học nào?”

“Hokushuin.”

“Hokushuin ở gần đây mà.”

“Ừm, với học lực của tớ thì trường đó là vừa sức.”

“Ồ~...”

Đại học Hokushuin là trường đại học ở quê nhà Akaishi, cũng là trường có trình độ học vấn cao nhất tỉnh. Với học lực của Yatsugai thì Hokushuin là một trường đại học ngoài tầm với.

“Cậu thông minh lắm à?”

“Bình thường.”

“Nhưng yêu cầu học lực của Hokushuin cao lắm đấy.”

“Chắc vậy. Tóm lại là chỉ có thể chăm chỉ học hành thôi.”

“Cảm giác vất vả thật đấy.”

Yatsugai đặt cuốn sách ôn thi đang cầm trên tay về chỗ cũ, rồi lại lấy một cuốn khác.

“Chúng ta sắp thành học sinh cuối cấp rồi nhỉ…”

“Ừ.”

“Thật là cảm xúc dạt dào…”

“Đã bắt đầu gì đâu chứ.”

“Không, ý tớ là cuộc đời ấy.”

“Đừng có nói chuyện như ông chú thế chứ.”

“Cậu bảo ai là ông chú hả?”

Akaishi đặt cuốn sách ôn thi về chỗ cũ, rồi lại đi tiếp. Yatsugai cũng bắt chước Akaishi, đi theo sau.

“Lần này đi đâu đây?”

“Có một cuốn tiểu thuyết mới đoạt giải thưởng lớn gần đây, tớ định đi mua.”

“Không liên quan đến thi cử nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Họ đến được giá sách trưng bày đủ loại tiểu thuyết. Akaishi lấy một cuốn sách đang được xếp chồng lên nhau.

“Khách quý giữa tuyết nguyên…? Đây là gì thế.”

“Cuốn sách mới đoạt giải thưởng lớn gần đây.”

“Ồ~”

Yatsugai nhìn bìa sách với vẻ chẳng mấy hứng thú.

“Hay không?”

“Ai biết.”

“Không, tớ không nói cuốn này, mà là chuyện đọc sách nói chung ấy.”

“Chuyện đọc sách nói chung?”

Akaishi nhìn Yatsugai với vẻ không thể tin nổi.

“Đúng vậy. Sách có hay không?”

“Ừm, tớ thì thấy hay.”

“Tại sao?”

“Tại sao ư?”

Akaishi nhìn Yatsugai với vẻ mặt như muốn nói, “Câu hỏi này lạ thật.”

“Không phải, sách là hư cấu mà, đúng không?”

“Đúng là vậy.”

“Đọc mấy câu chuyện hư cấu thì rốt cuộc có ý nghĩa gì cơ chứ?”

“...”

Akaishi im lặng đặt cuốn sách đang cầm xuống. Cứ thế im lặng một lúc.

“Hả... Cậu giận à?”

Yatsugai lo lắng nhìn Akaishi, nhưng

“Không, chẳng có gì.”

Vẻ mặt Akaishi không có gì thay đổi.

“Vậy sao cậu lại im lặng?”

“Tớ đang suy nghĩ.”

“Có gì thú vị à?”

“Ai mà biết được.”

“Ể,” Yatsugai nhíu mày nhìn Akaishi.

“Ừm, thì tớ nghĩ có người thấy đọc truyện hư cấu vô nghĩa, cũng có người thấy có ý nghĩa, như vậy chẳng phải cũng tốt sao. Đó là tự do cá nhân mà.”

“Ừm~...”

Yatsugai nhìn Akaishi với vẻ không tài nào hiểu nổi.

“Thì nếu cậu không thích đọc truyện hư cấu thì không đọc cũng được, nghĩ gì cũng là tự do của Yatsugai thôi.”

“Vậy... à.”

Câu trả lời của Akaishi có chút gì đó không đi vào trọng tâm, Yatsugai hơi khó chấp nhận.

“Thật ra tớ thấy ở đây cũng chẳng có gì hay ho, tớ đi chỗ khác được không?”

“Cứ tự nhiên đi.”

“Vậy tớ đi xem quần áo đây. Lúc nào về thì báo cho tớ qua CAOF nhé.”

“Biết rồi.”

“Vậy tớ đi đây.”

Nói rồi, Yatsugai liền xuống cửa hàng quần áo ở tầng dưới.

-------

“Sousuke, chiếc này thế nào?”

“Cảm giác không giống đồ Yuki hay mặc.”

“Vậy chiếc này thì sao?”

“Ừm~, cũng được.”

“Chiếc này thì sao?”

“Ồ ồ, rất giống đồ Yuki hay mặc, đẹp đấy!”

Tại cửa hàng quần áo, Sakurai và Arai mở một buổi trình diễn thời trang nhỏ.

“Vậy thì những bộ Sousuke bảo đẹp tớ mua hết nha~”

“Cậu đó nha... Thiệt tình, vẫn hào phóng như mọi khi nhỉ.”

“Vì tớ muốn được Sousuke khen dễ thương mà~”

Arai ưỡn ẹo, quyến rũ Sakurai.

“Con gái con đứa ai lại tạo dáng thế bao giờ!”

“Ê~, Sousuke keo kiệt thật~”

“A ha ha ha,” Arai cười rồi lại quay vào phòng thử đồ. Sau vài phút sột soạt,

“Sousuke, cái này thế nào~?”

Arai bước ra, khoác trên mình một tấm vải mỏng, hở hang.

“Cậu… cái đó thì hơi, ấy quá rồi đấy…”

“Ể~ ấy là gì cơ~”

Arai nghiêng người về phía trước, cọ cọ vào Sakurai.

“Này, gần quá đấy…”

“Sousuke ngại ngùng kìa, đáng yêu ghê~”

Arai chọc vào chóp mũi Sakurai rồi vui vẻ nói “Cái này cũng mua~”, quay trở lại phòng thử đồ,

“…………Ủa?”

Ngay sau khi Arai vào phòng thử đồ, Sakurai cất tiếng.

“Ủa, không lẽ…”

Sakurai lẩm bẩm với âm lượng đủ để Arai nghe thấy,

“Kh-Không thể nào!?”

Cậu ta hét lên rồi lao vào phòng thử đồ mà Arai vừa vào.

“X-Xin lỗi Yuki! Cho tớ trốn nhờ chút—”

“Ể, này, Sousuke!?”

“Hảảả!?”

Trước mặt Sakurai, Arai đang đứng đó, chỉ mặc nội y và che phần trên cơ thể.

“Này, này Sousuke, tự nhiên cậu làm gì vậy!?”

“Kh-Không, không phải! Chuyện này là có lý do cả—!”

“Này, không được nhìn bên này!”

“X-Xin lỗi!”

Sakurai lấy tay che mắt.

“Này… Sousuke, tớ quen với việc ôm cậu rồi nhưng mấy cái này thì tớ chưa quen…”

“Kh-Không phải thế!”

Sakurai nắm chặt tay, quay lại đối mặt với Arai, nhưng

“Này, này Sousuke! Đã bảo là không được nhìn mà!”

“X-Xin lỗi!”

Vì cậu ta khoa tay múa chân quá mức bằng bàn tay đang che mắt, nên làn da mịn màng của Arai lại lọt vào tầm nhìn của Sakurai.

“Vậy… Sousuke, có chuyện gì thế?”

“À, à, lúc nãy tớ thấy Kyouko…”

“Ể, Kyoukocchi?”

Arai hướng mặt về phía tấm rèm.

“R-Rồi không hiểu sao tớ lại có cảm giác không được để cậu ấy phát hiện, nên đã lỡ vào đây…”

“Thiệt tình! Sousuke đúng là đồ ngốc mà!”

Arai bôm bốp vỗ vào má Sakurai, “Xin lỗi, xin lỗi!” Sakurai rối rít xin lỗi.

“L-Làm sao bây giờ… Nếu giờ ra khỏi đây thì sẽ bị Kyouko phát hiện, rồi chuyện sẽ to mất…”

“L-Làm sao đây…”

Arai vừa che ngực vừa suy nghĩ.

“T-Trước mắt Sousuke nhường chỗ cho tớ đi! Tớ bây giờ đang thảm lắm!”

Arai đỏ mặt, từ từ nhìn xuống cơ thể mình. Cô đang đối mặt với Sakurai chỉ với một mảnh nội y, cộng thêm tư thế của Sakurai và sự chật chội của phòng thử đồ, cô chỉ có thể cố gắng hết sức dùng tay che đi phần trên cơ thể.

“Xin lỗi Yuki! Tớ sẽ nhường chỗ ngay…!”

“Này, này tự tiện cử động là nguy đó— Á!”

Sakurai cựa quậy, cơ thể cậu ta cọ vào người Arai.

“――――――Thiệt tình, đừng có cử động lung tung nữa đồ ngốc này!”

Arai xấu hổ đến mức phát cáu, đấm thùm thụp vào người Sakurai.

“T-Tớ phải làm sao bây giờ!?”

Sakurai đứng ngơ ngác trong phòng thử đồ với vẻ mặt bối rối.

Ghi chú

[Lên trên]
Trường cấp ba ở Nhật Bản thường được chia thành ba học kỳ, cụ thể như sau: Học kỳ một (học kỳ xuân): Bắt đầu từ tháng 4, kéo dài đến tháng 7, thường kết thúc vào cuối tháng 7. Sau học kỳ này là kỳ nghỉ hè (thường từ cuối tháng 7 đến giữa tháng 8). Học kỳ hai (học kỳ thu): Bắt đầu từ tháng 9, kết thúc vào tháng 12, sau đó là kỳ nghỉ đông, thường từ cuối tháng 12 đến đầu tháng 1. Học kỳ ba (học kỳ đông): Bắt đầu từ tháng 1, kết thúc vào tháng 3, năm học thường kết thúc vào tháng 3, sau đó bắt đầu năm học mới. Kỳ nghỉ xuân thường từ cuối tháng 3 đến đầu tháng 4.
Trường cấp ba ở Nhật Bản thường được chia thành ba học kỳ, cụ thể như sau: Học kỳ một (học kỳ xuân): Bắt đầu từ tháng 4, kéo dài đến tháng 7, thường kết thúc vào cuối tháng 7. Sau học kỳ này là kỳ nghỉ hè (thường từ cuối tháng 7 đến giữa tháng 8). Học kỳ hai (học kỳ thu): Bắt đầu từ tháng 9, kết thúc vào tháng 12, sau đó là kỳ nghỉ đông, thường từ cuối tháng 12 đến đầu tháng 1. Học kỳ ba (học kỳ đông): Bắt đầu từ tháng 1, kết thúc vào tháng 3, năm học thường kết thúc vào tháng 3, sau đó bắt đầu năm học mới. Kỳ nghỉ xuân thường từ cuối tháng 3 đến đầu tháng 4.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận