Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Chương 122: Bạn có thích tiệc ăn mừng không? (4)
1 Bình luận - Độ dài: 1,728 từ - Cập nhật:
Bọn Akaishi đã bắt đầu tiệc ăn mừng được một tiếng.
“Mà này, sao hôm nay Takanashi lại không tới nhỉ~”
Sakurai, đang bị đám tùy tùng vây quanh, đột nhiên buông một câu như thế. Hazuki và Yatsugai thoáng chốc sững người.
“Sao thế nhỉ, Sakurai-kun?”
Mizuki mỉm cười với Sakurai.
Akaishi vừa lơ đãng dùng bữa, vừa lắng nghe câu chuyện của bọn Sakurai.
“Thôi chuyện đó để sau đi, Sakurai-kun, cậu dùng món này chưa?”
“Ể, tớ chưa~”
Hazuki xen vào giữa chừng, bắt chuyện với Sakurai để lái sang chủ đề khác.
Kể từ khi Kureishi ra mặt bác bỏ tin đồn về Takanashi và Akaishi trong lớp, vị thế của hai người họ ở lớp đã phần nào ổn định hơn trước. Dẫu vậy, Takanashi vẫn không thể quay lại nhóm tùy tùng của Sakurai.
Rốt cuộc đã có bao nhiêu chuyện xảy ra cơ chứ? Akaishi thầm nghĩ. Việc Takanashi không tham gia tiệc ăn mừng lần này, liệu có phải cũng vì chuyện đó không?
Akaishi hoàn toàn không hay biết gì.
“Mọi người quẩy lên chưaー!?”
“““Yeahhhーー!”””
Kirishima giơ cao ly, các bạn cùng lớp xung quanh cũng hô hào hưởng ứng.
Bữa tiệc đang lúc cao trào, Lớp Hai của Akaishi và các bạn đang quậy tưng bừng trong quán.
Thế nhưng——
“Chuyện đó thì tôi biết thừa rồi!”
Rầm! Tiếng đập bàn vang lên chan chát, người đàn ông trạc cuối ba mươi ngồi bàn bên cạnh bọn Akaishi đột nhiên đùng đùng nổi giận.
“…………”
“…………”
“…………”
“……”
Kể cả bọn Kirishima, tất cả mọi người trong quán đều nín lặng.
Bầu không khí căng như dây đàn đột ngột bao trùm, khiến tất cả những ai có mặt đều dồn hết ánh nhìn về phía người đàn ông.
“Chuyện đó là đương nhiên rồi! Mày chẳng làm gì cả nên mới ra nông nỗi này hiểu chưa! Đừng có đùa với tao!”
“Nhưng, nhưng em…………”
Người đàn ông gầm lên với người phụ nữ ngồi đối diện, cô ấy chỉ biết ôm mặt, khóc nức nở.
“Em rõ ràng cũng đã cố gắng rất nhiều mà…”
“Cố gắng cái đếch gì!”
Rầm! Mặt bàn lại hứng một cú đập nữa, người đàn ông gào lên. Người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào gã, chỉ nức nở không ngừng.
“…………”
Đột nhiên, Sakurai đứng bật dậy.
“A, Sakurai-kun……”
Mizuki vươn tay định cản, nhưng Sakurai đã tiến về phía gã đàn ông.
“Tại mày mà tao……!”
Khoảnh khắc gã đàn ông sấn tới người phụ nữ――
“Dừng tay ngay!”
Sakurai quát thẳng vào mặt gã đàn ông.
Đúng là một kẻ gan dạ, Akaishi vừa nhấp ngụm nước trái cây, vừa theo dõi diễn biến.
“Cô ấy đang khóc đấy thôi! Anh làm cái trò gì vậy hả! Anh nghĩ đàn ông là có quyền làm phụ nữ khóc chắc! Dừng tay lại ngay!”
Sakurai túm cổ áo gã đàn ông, gầm lên.
“Thằng ranh con này! Mày biết cái quái gì hả!”
“Tôi chẳng biết gì sất! Nhưng làm phụ nữ phải khóc là sai lè rồi, đúng chứ!”
“Mày lắm chuyện thật đấy!”
Gã đàn ông cũng túm lấy cổ áo Sakurai, những tiếng hét thất thanh vang lên tứ phía.
Nhân viên quán chỉ biết đứng hình, luống cuống không sao chen vào giữa hai người được. Một cô nhân viên khác thì hốt hoảng chạy vào phía sau quầy.
“L-l-l-làm sao bây giờ……!”
Mizuki hoảng hốt nhìn quanh, mặt mày tái mét.
“…………”
“……”
Mizuki nhìn sang Akaishi, ánh mắt hai người chạm nhau.
“A, Akaishi-kun, Akaishi-kun, Akaishi-kun!”
Mizuki chạy bổ tới chỗ Akaishi, vẻ mặt hoảng loạn.
Sẽ bị lôi vào chuyện này mất. Akaishi khẽ ngả người ra sau.
“Akaishi-kun, làm sao bây giờ!”
Mizuki níu lấy tay Akaishi, giọng khẩn khoản, mắt ngấn lệ. Akaishi nhìn xoáy vào đôi mắt ấy, thầm nghĩ quả không hổ danh hoa khôi của trường, đúng là danh bất hư truyền.
“Làm sao bây giờ Akaishi-kun, Sakurai-kun… Sakurai-kun…!”
Mizuki siết chặt tay Akaishi, đôi mắt long lanh ngấn nước.
“Buông tay ra, đồ khốn!”
“Vậy thì đừng có làm cô ấy khóc nữa!”
Sakurai và gã đàn ông vẫn đang giằng co.
“……”
Akaishi khẽ buông một tiếng thở dài “haizz”, nhẹ đến mức không ai nghe thấy.
Cớ sao vừa nãy còn lượn lờ quanh Sakurai, giờ này lại chạy đến chỗ mình cơ chứ.
Akaishi nhìn Mizuki bằng ánh mắt trách móc.
Ưu điểm của Mizuki là không bao giờ tạo khoảng cách với người khác. Nhưng, việc không tạo khoảng cách ấy, rốt cuộc là vì ai? Là vì quý mến người ta, nên mới không tạo khoảng cách ư?
——Không phải vậy.
Mizuki không tạo khoảng cách với người khác, là vì chính bản thân cô ấy.
Để khi có chuyện, cô ấy có thể dựa dẫm vào họ. Nói cách khác, chỉ khi có chuyện xảy ra, cô ấy mới tìm đến người khác để dựa dẫm.
Vì thích Sakurai, nên hầu như lúc nào cũng kè kè bên cậu ta, chỉ khi bản thân gặp phiền phức mới chạy đi nhờ vả người khác. Chẳng cho đi điều gì, mà chỉ muốn nhận lại sự giúp đỡ. Đơn giản là vậy.
Bản thân thì chẳng cho đi gì cả. Lợi dụng, lợi dụng, không ngừng lợi dụng, chỉ có thế mà thôi.
Cậu đấy.
Tính cách của cậu đúng là chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi nhỉ.
Akaishi trừng mắt nhìn Mizuki.
“Akaishi-kun, giúp tớ với……”
Mizuki mắt rưng rưng nhìn Akaishi.
Lại nữa à? Lại muốn mình làm trò hề nữa sao?
Akaishi liếc nhìn Sakurai và gã đàn ông.
“Quý khách, quý khách ơi! Xin đừng gây gổ trong quán ạ!”
Cô nhân viên cố gắng đứng giữa Sakurai và gã đàn ông để hòa giải, nhưng——
“Lắm mồm! Là thằng ranh này kiếm chuyện trước!”
Gã đàn ông gầm lên với cô nhân viên.
“……”
Haizz.
Akaishi lại thở hắt ra một hơi.
Rốt cuộc, vẫn là cái kết cục này à.
“Làm ơn mà, Akaishi-kun……!”
Akaishi nhìn xuống bàn tay Mizuki đang níu lấy tay mình.
Hôm nay chẳng nói với nhau câu nào, vậy mà những lúc thế này cậu lại tìm đến mình, đúng là một kẻ tiện lợi nhỉ.
Akaishi từ từ đứng dậy.
Các bạn cùng lớp, vốn đang dõi theo bọn Sakurai và thầm kêu lên kinh ngạc, giờ đây đều đồng loạt trợn tròn mắt.
“A, Akaishi-kun.”
Kureishi khẽ thốt lên.
Akaishi chậm rãi bước về phía hai người họ.
“A, Akaishi!”
“L-lại đứa nào nữa đây hả lũ chúng mày!”
Sakurai và người đàn ông nhìn thấy Akaishi, mỗi người một vẻ phản ứng.
Akaishi vẫn nhìn hai người họ, cất giọng, vỏn vẹn một câu.
“Đủ rồi đấy.”
Người đàn ông, hự, nghẹn lời.
“Akaishi, cậu cũng nói thêm vào đi!”
Sakurai càng siết chặt tay đang túm cổ áo, cầu cứu sự trợ giúp từ Akaishi. Nhưng,
“Là cậu đấy.”
Akaishi hướng về phía Sakurai, nói, như vậy.
“…………”
“…………”
Câu nói bất ngờ này khiến Sakurai há hốc miệng ngẩn người. Gã đàn ông cũng chết sững. Còn người phụ nữ vẫn úp mặt vào hai tay, không nhúc nhích.
“Người cần phải biết điều là cậu đấy, Sakurai.”
“S-sao lại là tớ……!”
Sakurai mặt đỏ bừng, gân cổ cãi lại Akaishi.
“Là gã này làm cô ấy khóc cơ mà!? Cậu lại đứng về phía lão ta sao! Kỳ cục hết sức! Cậu cũng một giuộc với hắn à!”
“Sai rồi.”
Akaishi đảo mắt khỏi Sakurai, người vẫn đang chỉ tay về phía người phụ nữ.
“Cậu hiểu sai vấn đề rồi. Điều cần nói bây giờ không phải chuyện đó. Kẻ làm phụ nữ khóc là có lỗi? Đâu phải vậy. Cậu có biết tại sao họ lại cãi vã không?”
“Ch-chuyện này…”
Sakurai ấp úng.
“Cậu không biết, phải không? Cậu có biết nguyên nhân họ cãi nhau là gì không, có biết ai là người có lỗi không? Không, cậu chẳng hiểu gì hết. Đừng có nhân cơ hội mà chỉ chăm chăm bênh vực người phụ nữ. Chúng ta vốn dĩ nào biết ai đúng ai sai.”
“…………Đ-Đàn ông làm phụ nữ khóc thì tất nhiên là sai rành rành rồi còn gì!”
“Đó là cách nhìn của ai thế?”
“…………Hả.”
“Cậu vốn dĩ không biết họ nghĩ gì, không biết mối quan hệ của họ ra sao, cũng chẳng biết họ đang làm gì, chỉ đơn thuần là tự cho mình là chính nghĩa rồi nhảy vào thôi chứ gì. Chỉ là thấy mình ra dáng anh hùng bảo vệ phụ nữ thì ngầu nên mới xen vào thôi, phải không.”
“L-làm gì có chuyện đó!”
Mặt Sakurai ngày càng đỏ bừng, cậu phản bác Akaishi một cách kịch liệt. Lời qua tiếng lại ngày một căng thẳng.
“Điều cần nói bây giờ không phải chuyện đó. Điều cần nói bây giờ là, đừng làm ầm ĩ trong quán nữa, đúng chứ? Mời anh ra ngoài được không?”
Akaishi hướng ánh mắt về phía người đàn ông.
“…………”
Gã đàn ông ngượng nghịu buông cổ áo Sakurai ra, rồi xách hành lý lên, cục cằn bỏ đi.
“Ch-chờ đã Shingo-san! X-Xin lỗi, là em, là em sai rồi!”
Người phụ nữ đang úp mặt vào tay vội vã đuổi theo gã đàn ông vừa bỏ đi. Chiếc giày cao gót tuột khỏi chân, cô loạng choạng ngã dúi dụi một lần rồi lại gượng đứng dậy, tất tả chạy theo gã.
“Chuyện này không dính dáng gì tới cậu. Suy cho cùng, cậu chẳng hề biết họ cãi nhau vì lẽ gì, ai là người có lỗi, vậy nên đừng tự tiện quy kết một trong hai người họ là kẻ xấu. Đừng lôi người khác vào cái mớ chính nghĩa của cậu nữa.”
“…………”
“Khó chịu thật. Tớ về đây.”
Akaishi đặt tiền lên bàn rồi đi thẳng ra cửa.
“Biết thế đã không đến.”
Akaishi lẩm bẩm một câu như thế rồi rời khỏi quán.
“…………”
“…………”
Tiếng lẩm bẩm của Akaishi, giữa không gian tĩnh lặng như tờ của quán, lại vang lên rõ mồn một.
“…………”
“……”
Các bạn cùng lớp Hai chỉ biết lộ vẻ tiu nghỉu, cúi gằm mặt.


1 Bình luận