Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Chương 153: Bạn có thích tư vấn tình cảm không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,674 từ - Cập nhật:
Kỳ nghỉ hè đến được vài ngày.
“Rảnh quá đi……”
Đọc sách mãi cũng chán, Akaishi lẩm bẩm một mình. Cậu tiện tay với lấy vài cuốn sách trong phòng mình, nhưng chẳng có hứng thú gì cả.
“Ra ngoài đi dạo chút thôi.”
Akaishi bỏ ví tiền và vài món đồ linh tinh hay mang theo vào ba lô rồi ra khỏi nhà.
Vì không định đi đâu cụ thể, cậu cứ bước đi vô định.
“……”
Bỗng nhiên, thư viện thoáng qua trong đầu cậu.
“Đến đó thôi.”
Akaishi rảo bước về phía thư viện.
Vừa đến thư viện, Akaishi liền đi thẳng đến kệ sách. Cậu chọn lấy vài cuốn sách vừa mắt, rồi đi về phía bàn đọc.
“……”
Cậu lật xoèn xoẹt các trang sách với tốc độ chóng mặt. Nắm bắt sơ lược nội dung, rồi quyết định cuốn nào đọc, cuốn nào không, đó là phong cách đọc sách của Akaishi.
Sau khi lướt qua nội dung vài cuốn, Akaishi chọn ra một cuốn để đọc. Đúng lúc cậu định cất đi những cuốn không đọc,
“Akaishi-kun……?”
Một giọng nói trong trẻo như ngọc bất ngờ vang lên bên tai Akaishi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu ngẩng lên thì thấy Mizuki đang đứng ngay trước mặt.
“……!?”
“A, đúng là Akaishi-kun rồi! E~, Lâu lắm rồi mới gặp cậu ở một nơi thế này đấy~! Dạo này cậu khỏe không?”
Mizuki cúi người, ngó vào mặt Akaishi, nở một nụ cười tươi như hoa, rồi lon ton chạy đến bên cạnh cậu.
Mizuki vẫn chẳng hề giữ khoảng cách với ai, nụ cười tươi rói luôn nở trên môi khiến người ta phải xiêu lòng. Chủ động giao tiếp, không bao giờ tỏ vẻ khó chịu, Mizuki đã chiếm trọn trái tim của biết bao người.
“Chào cậu~, Akaishi-kun.”
“……”
Cậu khẽ gật đầu.
“Gặp nhau ở nơi như thư viện thế này đúng là trùng hợp thật đấy! Tớ có chuyện này muốn nói với Akaishi-kun――”
“……”
Akaishi im lặng, nhìn xuống. Cậu lấy điện thoại từ ba lô ra, đưa đến trước mặt Mizuki.
[Tin nhắn Akaishi] “Xin hãy giữ yên lặng trong thư viện.”
Akaishi giơ ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng.
Mizuki thoáng đỏ mặt, vội lấy hai tay che miệng. Từng cử chỉ, hành động của cô đều toát lên vẻ yêu kiều, như thể cố tình nhấn mạnh vẻ đẹp ấy, khiến cậu nửa thấy ngượng, nửa lại phát chán.
Mizuki cũng lấy điện thoại từ chiếc túi đeo hông vắt chéo trước ngực, đưa cho Akaishi xem.
[Tin nhắn Mizuki] “Akaishi-kun, cậu nghiêm túc thật đấy. Tớ ở thư viện mà cũng lỡ nói chuyện mất rồi…… Xin lỗi cậu nhé!”
[Tin nhắn Akaishi] “Chỉ là tớ không muốn làm ồn rồi bị người khác ghét, lại còn vướng vào rắc rối thôi.”
Một cuộc trò chuyện bằng điện thoại ở khoảng cách cực gần cứ thế diễn ra.
Mizuki tủm tỉm cười.
[Tin nhắn Mizuki] “Trông thật kỳ cục nhỉ, chúng ta ở gần thế này mà lại nói chuyện qua điện thoại.”
[Tin nhắn Akaishi] “Ừ nhỉ.”
Akaishi cũng đáp lại như thế.
[Tin nhắn Mizuki] “Mà này Akaishi-kun, tớ có chuyện muốn nhờ cậu tư vấn một chút, được không?”
[Tin nhắn Akaishi] “Chuyện gì.”
[Tin nhắn Mizuki] “Trước hết thì, nói chuyện này ở thư viện cũng hơi kỳ, mà nhắn tin qua điện thoại thì cũng bất tiện, nên cậu ra công viên nghe tớ nói được không?”
Mizuki vừa tủm tỉm cười vừa nhìn sang, khiến cậu cảm thấy có gì đó mờ ám.
Rốt cuộc là muốn nhờ tư vấn chuyện gì đây. Một người như Mizuki, người mà cậu chẳng mấy khi nói chuyện riêng, thì có thể có chuyện gì cần tư vấn chứ.
Mizuki hay áp đặt chuyện của mình lên người khác một cách tùy tiện. Để làm được điều đó, cô luôn tỏ ra tử tế với tất cả mọi người. Lại sắp bị cuốn vào chuyện phiền phức nào nữa đây không biết.
Akaishi định thẳng thừng từ chối Mizuki. Nhưng rồi, cậu dừng tay đang gõ lại. Suy nghĩ một hồi, cậu gõ lại.
[Tin nhắn Akaishi] “Cậu nói sơ qua xem là chuyện gì đã.”
Ngụ ý là tùy chuyện mà cậu sẽ nghe. Mizuki “Ồ” lên một tiếng khe khẽ, nheo mắt, chu môi nhìn Akaishi. Cách nói chuyện đầy vẻ thân mật của Mizuki khiến khí thế của cậu có phần giảm sút.
[Tin nhắn Mizuki] “Là chuyện… tình cảm ấy mà……”
Đến rồi đây. Cậu thầm nghĩ.
Quả thật, cậu đã đoán được phần nào. Một người như Mizuki, chỉ cần nhờ vả đám con trai xung quanh là chuyện gì cũng xong, vậy mà lại phải dùng đến lời mào đầu “có chuyện muốn nhờ tư vấn”. Cậu cũng lờ mờ đoán ra được đó là chuyện gì.
Chớp lấy thời cơ, Akaishi gõ.
[Tin nhắn Akaishi] “Tớ sẽ nghe. Thư viện thì lần sau đến cũng được.”
[Tin nhắn Mizuki] “Tuyệt vời!”
Kết thúc cuộc “đối thoại” qua điện thoại, Akaishi và Mizuki cùng cầm đồ đạc của mình rời khỏi thư viện.
Mình sẽ nghiền nát hắn ta.
Với những cảm xúc đen tối đó trào dâng, Akaishi mỉm cười.
“Ha~, ngột ngạt quá đi mất~”
“Công nhận.”
Cuối cùng cũng đến được công viên, Akaishi ngồi xuống chiếc ghế ở nhà nghỉ chân, cả hai nói chuyện đối mặt.
“Chà, gặp được Akaishi-kun ở một nơi thế này đúng là may mắn thật đấy~”
“Thật là tuyệt vời.”
‘Đúng là những lời không thật lòng chút nào,’ cậu thầm chế nhạo trong bụng, nhưng vẫn lắng nghe.
“Chà~, mà Akaishi-kun ở thư viện cũng bị nhắc phải giữ yên lặng, đúng là phong cách của Akaishi-kun thật đấy~”
“Vậy… ư?”
Cậu hỏi lại bằng một câu nghi vấn.
“Mà này, về chuyện tình cảm ấy mà……”
“Chuyện gì.”
Trước khi vào chuyện chính, Mizuki cứ bẽn lẽn ngọ nguậy vặn vẹo người, thỉnh thoảng lại liếc trộm Akaishi. Má cô ửng đỏ, đôi môi khẽ mấp máy mấy lần mà vẫn chưa thốt nên lời.
“Thật ra thì……”
Mizuki bắt đầu câu chuyện,
“Thật ra thì… tớ thích Sakurai-kun!”
Cô vừa đập mạnh tay xuống bàn ‘Rầm!’, vừa hét lên như vậy.
“V-vậy sao…… Tớ không hề biết đấy……”
Có phần bị khí thế của Mizuki áp đảo, Akaishi cố tình giả vờ như mình không hề hay biết gì.
Nghĩ lại thì, hình như trước đây cũng từng có chuyện tương tự thế này thì phải, Akaishi thầm nghĩ.
“……”
Aizz, cậu vừa thở dài vừa nhớ lại.
Hồi còn ở trước cửa phòng giáo viên cùng Yatsugai, cũng đã xảy ra chuyện tương tự. Mizuki đã nói với Yatsugai rằng, cô ấy tỏ tình với người mình thích nhưng hình như đối phương không nghe thấy.
Nhưng mà.
Cậu nhớ lại.
Khi đó, Akaishi đã đoán rằng đó là một đòn đánh chặn của Mizuki nhằm ngăn Yatsugai tỏ tình với Sakurai. Nhưng, liệu có thật sự chỉ đơn giản như vậy không? Khi bản thân rơi vào hoàn cảnh tương tự Yatsugai, cậu có cảm giác như đã nhìn ra một sự thật mới.
Mizuki là hoa khôi của trường. Một hoa khôi xinh đẹp nhường ấy liệu có thật sự nghĩ rằng một người khác giới hoàn toàn không có hứng thú với mình không? Như trong trường hợp này, liệu cô ấy có nghĩ rằng Akaishi hoàn toàn không có hứng thú với mình với tư cách là một cô gái không? Liệu cô ấy có thể khẳng định chắc chắn như vậy không?
Không hề.
Không thể nào có chuyện đó. Thậm chí, đây cũng là tình huống mà nếu Akaishi có tỏ tình với Mizuki thì cũng chẳng có gì là lạ cả.
Có lẽ nào, Mizuki muốn dập tắt khả năng đó từ trong trứng nước?
‘Tớ sẽ đối xử tốt với cậu, nhưng với tư cách là người yêu thì cậu chẳng có giá trị gì đâu, nếu cậu kỳ vọng vào chuyện đó thì chỉ tổ phiền phức thôi, nên đừng có mà tỏ tình với tớ đấy nhé.’ Có lẽ nào, đó mới là điều cô ấy muốn ngầm nói ra? Việc cô ấy “tỏ tình với người mình thích” ngay trước mặt Akaishi, chẳng phải cũng chính là một cách để “dằn mặt” Akaishi đó sao?
“……”
Đúng là cao tay.
Cậu không thể không thừa nhận điều đó.
Vừa tỏ ra thân thiện hết mức có thể với người khác, lại vừa “dằn mặt” để tránh bị tỏ tình làm xấu đi mối quan hệ, nhưng đồng thời cũng không khiến đối phương cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, đúng là một thủ đoạn tài tình.
Rốt cuộc cô ta đã tính toán đến mức nào chứ? Akaishi có cảm giác như mình đang cố nhìn vào một vùng tâm tư sâu thẳm, tăm tối không thấy đáy của Mizuki.
“Thế rồi, tớ thích Sakurai-kun… ấy thế mà, dù tớ có tỏ tình bao nhiêu lần đi nữa thì Sakurai-kun cũng chẳng hiểu cho tớ.”
“Vậy à.”
Vì cô ấy tiếp tục nói, cậu lại tập trung vào lời của Mizuki.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứー! Tớ cũng nghĩ vậy đấy, nhưng mà……”
Cô giơ cả hai tay lên trời, kêu lên một tiếng “ư grừ~” đầy đáng yêu mà chẳng hề có chút gì gọi là dọa dẫm.
“Nhưng chính tớ cũng không hiểu nổi nữa……”
Rồi ngay sau đó, cô lại tỏ vẻ tiu nghỉu.
‘Đúng là giỏi thay đổi cảm xúc xoành xoạch,’ cậu thầm khen trong lòng.
“Vậy nên! Vậy nên!”
Mizuki rướn người qua bàn.
“Tớ muốn Akaishi-kun trở thành quân sư tình yêu cho tớ, kiêm luôn người hỗ trợ để tớ có thể tỏ tình với Sakurai-kun!”
“Ha, ha ha……”
Mizuki nhìn Akaishi, đôi mắt long lanh sáng rỡ.


0 Bình luận