Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Chương 120: Bạn có thích tiệc ăn mừng không? (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,233 từ - Cập nhật:
“Akaishi, hình như cậu không đi tiệc ăn mừng nhỉ.”
“...Sao tự dưng lại nói chuyện này?”
Giờ dọn dẹp, Yatsugai vừa phe phẩy cây chổi, vừa bắt chuyện với Akaishi. Akaishi cũng không hề dừng tay, lắng nghe cô nói.
“Tớ nghe Takanashi-san nói, cậu ấy bảo cậu không đi tiệc ăn mừng.”
“Thì sao chứ?”
Akaishi cảm thấy khó hiểu trước cách nói chuyện vòng vo của Yatsugai.
“Ừm...”
Yatsugai ho vài tiếng, im lặng một lúc.
“...”
“...”
Yatsugai hít một hơi thật sâu—
“Haizz~~ Mấy người có bạn gái đúng là tệ thật đấy. Vì có bạn gái mà không đi tiệc ăn mừng, tớ thật sự thấy cậu rất kỳ lạ. Haizz~~ Cậu đúng là chẳng có tinh thần đồng đội gì cả.”
“...Cái gì cơ?”
Vì có bạn gái nên không đi tiệc ăn mừng?
Akaishi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Yatsugai lấy đâu ra suy nghĩ đó, lộ rõ vẻ cau mày.
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Cậu vì có bạn gái nên không đi tiệc ăn mừng, thật sự không được đâu nhé, lý do này không tính đâu.”
“...?”
Tại sao Yatsugai lại nói chuyện có bạn gái hay không? Mình có biểu hiện gì à? Akaishi cố nhớ lại, nhưng không nhớ mình từng có biểu hiện nào như vậy khi tiếp xúc với Yatsugai.
“Có bạn gái hay không và có đi tiệc ăn mừng hay không, chuyện đó tùy mỗi người chứ.”
“Thế nên cậu mới không đi đúng không, tớ đã nói rồi mà?”
Yatsugai có chút bực bội, nói bằng giọng khó chịu.
“Không, tớ vốn dĩ không có bạn gái.”
“...Hả?”
Yatsugai ngẩn người nhìn Akaishi.
“Không, tớ không có. Cậu sao tự dưng lại nói vậy?”
“Ể... à, vậy sao?”
Yatsugai dừng tay, nhìn Akaishi.
“A, a hahaha, đùa thôi mà, đùa thôi! Tớ không ngờ cậu cũng là đồ ngốc bị mấy lời này lừa đấy!”
“Đùa gì chứ?”
Yatsugai cười ha hả, gãi đầu rồi nhìn đi chỗ khác.
Vậy thì, cô gái mình thấy hồi lễ hội văn hóa là ai nhỉ. Là em gái hay em họ, hay là người có mối quan hệ tương tự nào đó chăng, Yatsugai suy nghĩ mông lung.
“Tay dừng lại rồi kìa.”
“Ể? A, ừ.”
Yatsugai mải nghĩ về cô gái bên cạnh Akaishi, tay bất giác dừng lại. Nghe Akaishi nói, cô chuyển sự chú ý trở lại Akaishi.
“Nh-Nhưng mà cậu thật sự không đi tiệc ăn mừng lễ hội văn hóa à?”
“Ừ.”
“Haizz~~ Sao cậu lại không đi chứ? Chắc chắn sẽ vui lắm.”
Yatsugai bất lực nhún vai, liếc nhìn Akaishi.
“Vui hay không là do bản thân tự quyết định, người khác không ép được đâu. Đi hay không là tự do của mỗi người, cậu không có tư cách nói tớ.”
“Hả!? Gì chứ!”
Câu trả lời lạnh lùng của Akaishi khiến Yatsugai tức đến đỏ mặt, gào lên với Akaishi.
Nhưng mà—
“............Đúng là phong cách của Akaishi thật.”
“...?”
Cảm giác như đã lâu lắm rồi không thấy một Akaishi như hồi mới quen, Yatsugai có chút hoài niệm.
Giữa hai người đã có một khoảng thời gian dài không tiếp xúc. Yatsugai dần dần hiểu hơn về Akaishi, lấp đầy khoảng trống đó.
Cô thầm cảm thán.
“Tớ không nghĩ việc tụ tập chơi bời với những kẻ chẳng thân thiết gì cho lắm lại vui vẻ. Tớ thấy đi cùng vài người bạn thật sự thân thiết sẽ vui hơn, vả lại dù có đi đông người thì cũng chỉ toàn giao tiếp với những người hay nói chuyện thường ngày thôi đúng không.”
“Ư...”
Đúng là vậy thật.
Ngay cả khi Yatsugai đi tiệc ăn mừng, cô cũng luôn chỉ nói chuyện với Sakurai và nhóm tùy tùng của cậu ta, thực chất không cần thiết phải đi đông người.
“Nhưng đông người mới vui chứ. Cậu lại chưa đi bao giờ, ngay từ đầu đã cho rằng không vui, không thú vị, đó chính là khuyết điểm của cậu đấy.”
“Tại sao tớ lại phải bị cậu chỉ ra khuyết điểm chứ?”
Nói vậy nhưng, Akaishi cũng nghĩ có lẽ đúng là như vậy.
“Akaishi, cậu đi chắc chắn sẽ vui mà. Cậu cũng đi đi.”
“Không, tớ làm gì có bạn bè thân thiết nào ở đó.”
Mitsuya cũng không, Yamamoto cũng không. Rốt cuộc đi tiệc ăn mừng để làm gì chứ.
“Chẳng phải có tớ đây sao.”
Akaishi nhìn Yatsugai.
“Không, đằng nào cậu cũng chỉ nói chuyện với Sakurai thôi đúng không.”
“...Đúng vậy nhỉ.”
Cô đoán có lẽ sẽ như vậy.
“Nhưng mà...”
Yatsugai ngập ngừng một chút.
“Nhưng mà, nếu cậu thật sự không có ai nói chuyện, tớ sẽ nói chuyện với cậu.”
“...Cậu á?”
Akaishi liếc nhìn Yatsugai đang ưỡn ngực nói vậy.
Akaishi cảm thấy cuộc đối thoại vừa rồi của mình cứ như đang cố tình dẫn dụ Yatsugai nói ra câu đó, khiến cậu thấy ghét chính mình. Trong lòng cậu có một ham muốn ích kỷ bẩn thỉu, muốn Yatsugai nói ra câu này.
“...”
Akaishi im lặng, suy nghĩ một lát.
‘Đừng có chưa thử mà đã phủ nhận ngay từ đầu!’
‘Vì cậu từ bỏ mọi thứ trước cả khi bắt đầu... nên cậu mới không được ai yêu mến đấy!’
“...”
Cậu nhớ lại những lời Takanashi đã nói trước đây.
Bị nói rằng đó là điểm xấu của mình, rằng cậu chế giễu như thể nhìn thấu mọi việc, chưa thử đã vội kết luận.
“...”
Akaishi suy nghĩ lại.
“Chuyện này thì...”
Akaishi đột nhiên lên tiếng. Yatsugai kêu lên một tiếng “Ể”.
“Có lẽ tớ sẽ đi một chuyến.”
“Xạo?”
Không phải vì Yatsugai mời cậu, cũng không phải vì có người để nói chuyện.
Cậu đơn thuần là, đơn thuần là muốn đi theo ý muốn của bản thân.
Akaishi quyết định nghĩ như vậy. Đi một lần có lẽ cũng không tệ.
“...Thật hả?”
“Thật.”
“Tớ hơi ngạc nhiên đấy, cậu thật sự định đi à.”
“Không muốn tớ đi thì đừng có rủ tớ.”
“Không, ý tớ không phải vậy.”
Yatsugai nhìn Akaishi với vẻ ngạc nhiên từ tận đáy lòng.
“Tớ biết rồi, vậy tớ sẽ liên lạc với Kirishima, hôm tiệc ăn mừng cậu nhất định phải đến đấy nhé.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Akaishi rời mắt khỏi Yatsugai, tiếp tục quét dọn.
“...”
Yatsugai cũng quay lưng về phía Akaishi, bắt đầu quét dọn.
Cậu ấy định đi à...
Akaishi vì lời mời của Yatsugai mà chọn đi tiệc ăn mừng, khiến trong lòng Yatsugai dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vì mình mời cậu ấy, nên cậu ấy chọn đi. Yatsugai rất ngạc nhiên khi bản thân lại có thể thay đổi được Akaishi.
Hay là, đã có chuyện gì đó làm thay đổi Akaishi? Trong khoảng thời gian trống đó đã xảy ra chuyện gì?
Nói mới nhớ.
Takanashi, người đã nói sẽ tỏ tình với Akaishi, giờ ra sao rồi? Người làm thay đổi Akaishi, chẳng phải là Takanashi sao?
“...”
Yatsugai liếc nhìn Akaishi. Cậu ấy đang lẳng lặng quét dọn.
Người làm thay đổi Akaishi có phải là Takanashi hay không?
Nhưng mà.
Không phải vậy, Yatsugai nghĩ.
---------
Takanashi đã không đến dự tiệc ăn mừng lễ hội văn hóa.


1 Bình luận