Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Chương 133: Bạn có thích tiết thể dục không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,254 từ - Cập nhật:
“Anh hai ơiiiiiiiiiiiiii!”
Sáng sớm tinh mơ, giọng nói ồn ào của Natsumi vang vọng khắp nhà Sakurai.
“Cứu em với anh hai, nó kìa! Nó đang ở đó!”
“Gì thế Natsumi, anh đang nấu cơm, lát nữa nói sau nhé.”
Vẫn nguyên chiếc chảo trên tay, Sakurai đáp mà chẳng buồn ngoảnh lại.
“Bây giờ không phải lúc nấu cơm đâu! Anh hai ngốc nghếch mê nấu ăn!”
“Này này, em nói kiểu gì thế hả!”
Sakurai đặt chiếc chảo xuống.
“Anh hai ơi, nó đấy… Mới tờ mờ sáng đã thấy cái thứ em ghét cay ghét đắng ấy rồi… Em sợ đến chết khiếp đi được…”
Huhu, èn èn, Natsumi mếu máo ra chiều diễn kịch lắm.
“À à, cái đó hả. Em tự xử lý đi nhé.”
Hiểu ra vấn đề, Sakurai lại cầm lấy chiếc chảo.
“Này, này anh hai, sao anh lại tỏ vẻ không quan tâm thế hả! Bố mẹ chẳng đã bảo hai anh em mình phải cố gắng mà sống với nhau còn gì!”
Nhà Sakurai chỉ có Sakurai và Natsumi ở.
Mẹ của Sakurai là một nữ doanh nhân xông xáo, bôn ba khắp thế giới nên mấy khi về nhà. Bố cậu cũng là tổng giám đốc điều hành một tập đoàn có tiếng, thành thử Sakurai từ tấm bé đã quen cảnh sống chỉ có hai anh em.
“Thật sự là em chịu không nổi đâu! Mấy con nhện nhiếc gì đó, em đến tên còn không muốn nói ra miệng!”
“Thế không phải em vừa nói ra rồi à!”
“Em lỡ lời mất rồiiiiii! T-Tóm lại là anh hai xử lý giúp em đi!”
Natsumi níu lấy cánh tay Sakurai, lôi xềnh xệch cậu ra ngoài. Haizz, Sakurai lại vừa cười vừa thở dài não ruột.
---------
Giải quyết xong xuôi vấn đề của Natsumi, Sakurai vừa chạy nhanh đến trường.
“Kyoukooo!”
“Ể… có chuyện gì vậy?”
Sakurai cất tiếng gọi Yatsugai đang ở phía trước. Cậu níu lấy vai Yatsugai, người không hiểu sao đang rảo bước vun vút.
“Hộc, hộc, Kyouko nhanh quá đi… Quả nhiên Kyouko chân dài nên bắt kịp cậu cũng trầy trật thật đấy.”
“A, ahahahaha, xin lỗi cậu nhé.”
Yatsugai liền giảm bước chân, sánh bước cùng Sakurai. Như thể chỉ chờ có thế, nhóm tùy tùng của Sakurai lục tục kéo đến.
“Sousuke, tớ thích cậu!”
“Sakurai-kun, chào buổi sáng.”
Mizuki và Arai tiến lại gần Sakurai, rồi Arai ôm chầm lấy Sakurai từ phía sau. Yatsugai đã quen với ba người họ từ lâu, vừa đối phó với đám tùy tùng của Sakurai, vừa phóng tầm mắt ra xa tít phía trước.
----------
“Yo, tôi là Suda đây!”
“Biết rồi.”
Phía trước harem của Sakurai, Akaishi và Suda đang cùng nhau đến trường.
“Tôi đã sửng sốt khi thấy Akaishi Yuuto trên đường đi học đấy! Ai ngờ lại chạm mặt ở một nơi thế này cơ chứ…!”
“Chuyện thường ở huyện thôi.”
“Với lại, cậu ta còn che giấu một sự thật động trời… Ai mà ngờ được cậu ta lại…”
“Tao chẳng giấu giếm gì sất.”
“Kỳ tới, năng lực tiềm ẩn của Akaishi! Tuần sau cũng mong mọi người đón xem!”
“Mày thôi cái kiểu nhá hàng tập sau như anime đi.”
Sánh vai cùng Suda đang dắt bộ chiếc xe đạp, Akaishi liếc nhìn bằng nửa con mắt.
“Chà, hôm nay Akaishi-sensei vẫn đỉnh của chóp như mọi khi nhỉ.”
“Vậy à.”
Akaishi đối đáp qua quýt với Suda.
“Yo, tôi là Suda đây!”
“Lại bắt đầu rồi đấy.”
“…”
“…?”
Suda nhìn Akaishi bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Yuu, hôm nay trông mày có vẻ uể oải thế?”
“Ừm.”
Akaishi khẽ mở to mắt.
“Thế à. Tao cứ ngỡ mình vẫn bình thường mà.”
“Không, tao thì nhìn ra ngay. Dù gì chúng ta cũng chơi với nhau được bảy ngày rồi còn gì.”
“Quen biết nhau ngắn ngủi tựa kiếp ve sầu.”
“Mày nói kiểu gì thế hả!”
Suda khẽ đập nhẹ vào người Akaishi.
“Thế, có chuyện gì nào, Yuu?”
“Không…”
Lại trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, Suda hỏi Akaishi.
“Hôm qua tao ăn cua, mà thời gian bóc vỏ còn lâu hơn thời gian xơi nữa chứ. Rốt cuộc thì mày muốn tao ăn bao nhiêu chứ! …Ấy…”
“…Mùa hè mà ăn cua à?”
“…Ừm.”
Nói đến nửa chừng, Akaishi bỗng dưng khép nép lạ thường.
“Vậy à, vậy à.”
Như đã thông tỏ mọi điều, Suda mỉm cười toe toét.
“Thôi thì, lúc nào muốn kể thì cứ kể nhé.”
“…Ừ.”
Như đọc vị được tâm tư của Akaishi, cậu vỗ nhẹ lên lưng.
“Mà này Yuu, tóc mày hôm nay vểnh ngược cả lên kìa.”
“Thế à. Mà, chắc cũng chẳng sao đâu.”
Akaishi khẽ đưa tay túm thử lọn tóc đang chìa ra ngộ nghĩnh.
“Không, không được đâu! Học sinh trường cấp ba đang tuổi ăn tuổi lớn mà thế là không ổn rồi!”
“Đột nhiên ra dáng mẹ người ta thế.”
“Ai là mẹ của mày hả, cái thằng này!”
“Bỗng dưng nổi điên.”
Cậu nhìn Suda đang loăng quăng như mọi bận.
“Tao là tao ghét nhất cái kiểu này đấy.”
“Này, từ nãy đến giờ mày cứ nói cái giọng nghe như ở Hiroshima là sao thế?”
“Đã là học sinh trường cấp ba thì ít nhất cũng phải chải chuốt tóc tai cho tử tế chứ!”
“Không, tại tao thấy phiền phức quá…”
“Bởi thế nên Yuu-kun mới không có ma nào theo đấy!”
“Đúng thật. Mà, cứ coi như là đang nghịch ngợm với mấy lọn tóc đi.”
“Chuẩn luôn!”
“Tự dưng thông suốt lạ thường.”
Thích thú với màn đối đáp trôi chảy, Akaishi đã tới được lớp học.
“Vậy nhé Yuu, hẹn gặp lại… sau năm năm nữa, khi mày đã khôn lớn hơn!”
Trước cửa lớp, Suda chìa nắm đấm ra.
“Thôi đi, đừng có làm như kiểu tổ đội dũng sĩ giải tán nữa.”
Akaishi đập nhẹ vào nắm đấm của Suda, giơ tay chào rồi bước vào lớp. Trong lớp, các học sinh vẫn đang rôm rả chuyện trò như thường lệ.
Chẳng một ai tỏ vẻ gì khi thấy Akaishi.
Kể từ sau buổi tiệc, phe ác cảm với Akaishi và phe có thiện cảm với cậu đã chia làm hai ngả. Phần lớn những người có thiện cảm với Sakurai đều mang lòng địch ý với Akaishi.
Cảnh tượng Akaishi bị mọi người xa lánh tột độ như dạo trước, nay đã không còn trong lớp học này nữa.
--------
“A-ka-i-shi-kun!”
Cộc cộc, với nhịp điệu vui tươi, Kirishima tiến đến trước bàn Akaishi. Cậu ta kéo đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
“Ai đấy.”
“Chà, Akaishi-kun phũ phàng quá đi. Là tớ đây, tớ đây. Ki-ri-shi-ma!”
“Nhớ ra rồi.”
“Ể, lần nào gặp cũng bị nói thế này à?”
Kirishima gật đầu một cái.
“Mà này, Shishihagi-kun đâu rồi?”
“Không, đã bảo Shishihagi là ai cơ chứ. Là cái tên mà Takanashi thỉnh thoảng vẫn gọi đúng không.”
“Haizz…”
Đặt tay lên vai Akaishi, Kirishima lắc đầu ra chiều bó tay.
“…Phì.”
“Phiền phức ghê.”
Nhìn Akaishi, Kirishima cười khẩy bằng mũi.
“Mà, tớ đến đây đâu phải để cùng cậu hàn huyên mấy chuyện tầm phào này.”
Kirishima đi thẳng vào vấn đề chính.
“Akaishi-kun, cậu không muốn được yêu thích à?”
“…?”
Akaishi nghiêng đầu.
“Chúng ta, hãy cùng nhau gây dựng Liên minh Không-được-yêu-thích nào.”
Kirishima cao giọng tuyên bố.


0 Bình luận