Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Chương 136: Bạn có thích tiết thể dục không? (4)
0 Bình luận - Độ dài: 979 từ - Cập nhật:
Giờ nghỉ trưa kết thúc, tiếp theo là tiết thể dục.
“Này~ Mọi người tập hợp~”
Trong tiếng gọi của giáo viên, đám nam sinh lục tục tập hợp. Trường cấp ba mà Akaishi đang theo học, nội dung tiết thể dục của nam và nữ sinh khác nhau. Bọn Akaishi sẽ đá bóng trên sân vận động, còn bọn Mizuki thì đánh cầu lông trong nhà thi đấu thể thao.
“A~ Tớ muốn học thể dục chung với các bạn nữ quá đi~”
Kirishima ngước nhìn nhà thi đấu thể thao, lẩm bẩm.
“Tớ hiểu mà.”
“Hiểu chết đi được.”
“Hay giờ tụi mình lẻn qua đó đi?”
“Hay đó!”
Đám con trai xung quanh Kirishima bắt đầu nhao nhao.
“Rồi, theo tớ! Nhiệm vụ, quay lén cảnh học thể dục của mấy bạn nữ! Lên nào!”
“””Ồồồồ!”””
“Đừng hòng.”
Ngay khi Kirishima định lao đi, thầy giáo thể dục đã túm lấy đầu cậu ta.
“Mấy đứa phải đá bóng trên sân vận động, hiểu chưa?”
“...Kirishima, bỏ cuộc đi.”
“Hầy... Hết cách rồi. Thầy thể dục đúng là cứng đầu mà.”
“Mấy đứa mới là đồ cứng đầu ấy, mau quay về vị trí.”
Bọn Kirishima đành lắc đầu, quay người bỏ đi.
-------
Trong nhà thi đấu thể thao, những giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của các bạn nữ vang lên đây đó.
“Wow, Takanashi-san dẻo thật đấy.”
“Ừ nhỉ. Chắc tại hồi đó tớ có tập thể dục dụng cụ.”
Yatsugai ấn lưng Takanashi, hai chân Takanashi dang rộng, cơ thể ép sát xuống sàn.
“Takanashi-san đúng là giỏi đủ thứ nhỉ.”
“Tớ từng học khá nhiều môn năng khiếu, nên chắc cũng gọi là có chút sở trường...”
Takanashi chậm rãi đứng dậy.
“Tiếp theo là bài tập giãn cơ lưng, hai người một cặp, tựa lưng vào nhau nhé~”
Khi giáo viên thể dục dứt lời, Yatsugai và Takanashi cũng quay lưng tựa vào nhau. Phía trước tầm mắt của Yatsugai là Akaishi đang đá bóng trên sân vận động.
Takanashi không thể nào quay lại với đám tùy tùng của Sakurai được nữa. Cô bị “harem” của Sakurai gạt ra ngoài rìa, bị tẩy chay như một kẻ lạc loài, chỉ đành lặng lẽ hòa mình vào lớp học như một bóng ma vô hình.
Thế nhưng, Yatsugai lại chẳng chút ngần ngại bắt chuyện với Takanashi ở những nơi mà đám tùy tùng không nhìn thấy. Chỉ có tiết thể dục với bài tập giãn cơ theo cặp này mới là không gian để Takanashi có thể thoải mái trò chuyện. Hoặc cũng có thể, Yatsugai chỉ muốn tìm một khoảnh khắc nào đó, không phải để tâm đến ánh mắt dò xét của người khác, để tự do hỏi những điều mình luôn thắc mắc.
Yatsugai khom người xuống, Takanashi dùng lưng nâng bổng cậu ấy lên. Giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, cả hai trở lại vị trí ban đầu.
“A, Akaishi kìa.”
Phía trước tầm mắt của Yatsugai là Akaishi đang chơi đá bóng. Với thể lực và thần kinh vận động chỉ ở mức trung bình, Akaishi cũng chỉ có thể thực hiện những động tác hết sức bình thường.
“Động tác của cậu ấy vẫn thường thường bậc trung như mọi khi nhỉ.”
“Ừ nhỉ.”
Trong khoảnh khắc được Yatsugai nâng lên, Takanashi nhìn khung cảnh sân vận động lộn ngược.
“À mà này Takanashi-san, chuyện cậu định tỏ tình với Akaishi ấy――”
Yatsugai đột nhiên buột miệng. Cậu ấy “A” một tiếng, vội lấy tay che miệng. Những lời không thể nói ra khi đi mua sắm cùng Sakurai, giờ đây như vừa thoát khỏi vòng xoáy suy tư mà bật thành tiếng.
“Sao cơ?”
“Ừm, không có gì...”
Đã lỡ lời đến nước này, nếu còn giấu giếm thì ngược lại càng đáng ngờ. Yatsugai vừa tự nhủ như vậy, vừa đánh liều nói tiếp.
“Takanashi-san, cậu đã tỏ tình với Akaishi chưa?”
“…Tớ vẫn chưa làm được đâu.”
“Tiếp theo, hai bạn một cặp, dang chân, nắm tay nhau rồi kéo giãn nhé~”
Yatsugai và Takanashi đứng đối diện nhau. Giọng nói của giáo viên vang vọng trong nhà thi đấu. Dường như chỉ có thời gian nơi đây là ngưng đọng, Yatsugai và Takanashi vẫn bất động, nhìn thẳng vào đối phương.
Sau khi giáo viên làm mẫu, Yatsugai và Takanashi cũng vào tư thế giãn cơ.
“Cậu vẫn chưa định tỏ tình sao?”
“Tớ nghĩ chuyện này không liên quan gì đến Yatsugai-san đâu.”
“Ừm, cũng đúng nhưng mà…”
Takanashi nắm lấy tay Yatsugai kéo mạnh. Yatsugai rên lên: “Đau, đau quá”.
“Nhưng ít nhất thì tớ cũng muốn biết chuyện này. Akaishi cũng được xem là bạn của tớ mà.”
Yatsugai nắm tay Takanashi kéo lại. Takanashi vốn dẻo dai nên cả người dễ dàng ép sát xuống sàn.
“Phì…”
Takanashi nở một nụ cười tựa như chế giễu, rồi đứng thẳng dậy.
“Cậu đúng là một cô gái xảo quyệt.”
“Ể, xảo quyệt…?”
Takanashi kéo Yatsugai.
“Cả tớ và cậu, đều là những cô gái xảo quyệt.”
“Tớ, tớ không hề xảo quyệt.”
“Những cô gái xảo quyệt rồi sẽ có ngày phải nếm trái đắng thôi.”
Takanashi lại kéo Yatsugai. Yatsugai liền nói với Takanashi, người đang kéo quá mạnh: “Tớ đã bảo là đau lắm rồi cơ mà!”
“Rồi, bài tập giãn cơ kết thúc ở đây nhé~”
Yatsugai và Takanashi đứng dậy.
“Đến lúc tớ hẹn hò với Akaishi-kun thì không biết cậu sẽ trưng ra bộ mặt thế nào nhỉ…”
Takanashi nhìn Yatsugai.
Nụ cười đầy ẩn ý của Takanashi khiến sống lưng Yatsugai lạnh toát.
“Nào, cả lớp tập hợp lại nào――”
Theo tiếng gọi của cô giáo, Takanashi và Yatsugai cùng tập hợp lại. Có lẽ vì đám tùy tùng đang nhìn, nên Yatsugai đã không hỏi thêm nữa.


0 Bình luận