• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chương 143: Bạn có thích bí quyết để được yêu thích không? (6)

0 Bình luận - Độ dài: 1,188 từ - Cập nhật:

Hôm sau, vì kỳ nghỉ hè sắp đến nên trường rút ngắn thời gian học. Tan học, Akaishi vẫn dọn dẹp như thường lệ.

Dọn dẹp xong, Akaishi chuẩn bị về nhà.

“À, Akaishi.”

Lúc này, Yatsugai gọi cậu lại.

“Akaishi, hôm nay vì sắp nghỉ hè rồi nên cậu lau sàn nhà bằng giẻ nhé. Chỗ kia vẫn chưa quét xong, nên năm phút nữa cậu qua đó.”

“...Tớ biết rồi.”

Akaishi nói xong, bèn quay về lớp học một chuyến xem có quên đồ gì không.

“...A.”

Akaishi thấy Kureishi phía trước đang cầm rất nhiều dụng cụ dọn dẹp và túi rác. Dù một mình vẫn cầm được, nhưng trông có vẻ hơi vất vả.

“...”

Càng tệ thì càng được yêu thích. Cậu muốn biết câu trả lời mà mình và Kirishima đã đưa ra hôm qua liệu có đúng không.

Akaishi đeo cặp sách lên vai rồi tiến lại gần Kureishi.

“Kureishi.”

“A, Akaishi-kun, cậu đây rồi~. Sao cậu lại ở đây thế?”

“À không, tớ định quay lại lớp học thôi.”

“Vậy à, vất vả cho cậu rồi~”

Kureishi vẫy tay với Akaishi.

“Không, không sao đâu. Để tớ giúp.”

“Ể, thật sao!? Được không vậy!?”

Kureishi vừa nói vừa đưa dụng cụ dọn dẹp và túi rác cho Akaishi.

“Chà~ Cứu tinh đây rồi Akaishi-kun~. Tay tớ mỏi nhừ, mệt quá đi~”

“Vì trông cậu có vẻ vất vả nên tớ mới giúp.”

Không phải. Không phải thế.

“Vậy, những thứ này để ở đâu?”

“A, đằng kia đằng kia~”

Akaishi đi về hướng Kureishi chỉ, cất dụng cụ dọn dẹp.

“Cảm ơn cậu nha Akaishi-kun~. Vậy, tiếp theo mình đi đổ rác nào!”

“Tớ hiểu rồi.”

Kureishi và Akaishi thay giày xong, đi ra ngoài.

“Chà~. Chỉ có chỗ đổ rác là ở xa, thật chẳng thích chút nào nhỉ~”

“Ừ nhỉ.”

“Dạo này nóng quá nhỉ~, nghe nói là nóng nhất trong mấy chục năm qua hay sao ấy.”

“Tớ cũng nghe vậy.”

Vì Akaishi cảm thấy mình đang làm chuyện xấu nên không thể đáp lại tử tế.

“Ể…… xin lỗi Akaishi-kun, tớ đã bắt cậu làm chuyện không hay à?”

“Ể?”

Kureishi nhìn sát vào mặt Akaishi.

“À không, tớ thấy trông cậu có vẻ không khỏe~, nên cứ phân vân không biết mình có làm gì không phải không, ờm~”

“A, à à xin lỗi. Hoàn toàn không phải vậy đâu. Chỉ là tớ có việc lau nhà bằng giẻ nên đang nghĩ không biết có kịp trước khi bắt đầu không thôi.”

“Ể~, vậy túi rác này để tớ cầm cho, Akaishi-kun cứ đi trước đi!”

“Không, đã đến đây rồi thì để tớ cầm.”

“Vậy à, xin lỗi cậu nhé.”

Kureishi lộ vẻ áy náy.

“Akaishi-kun, cậu tốt bụng thật đấy.”

“...”

Khi nghe những lời đó, Akaishi cảm thấy chán ghét bản thân mình đến mức không thể chịu đựng nổi.

Không phải. Không phải. Một kẻ như thế này tuyệt đối không phải tốt bụng. Chỉ là đang hành động dựa trên động cơ thầm kín mà thôi. Một kẻ trốn việc của mình để giúp việc cho con gái thì làm sao mà tốt bụng được. Hoàn toàn không có chút nào tốt bụng cả.

Akaishi nhìn Kureishi.

“C-có chuyện gì vậy Akaishi-kun? Sao cậu lại làm vẻ mặt đó?”

“Không có gì...”

Tại sao chứ. Thật kỳ lạ.

“Kureishi, tớ có tốt bụng không?”

“Ể, đương nhiên rồi! Akaishi-kun tự đánh giá bản thân thấp quá đấy~”

“...Vậy à.”

Nghe những lời đó, Akaishi thấy chán nản.

“Mà này, sắp nghỉ hè rồi nhỉ, Akaishi-kun.”

“Ừ nhỉ.”

“Akaishi-kun có kế hoạch đi chơi gì không?”

“Chắc là lễ hội mùa hè thôi.”

“Hể~, vậy à~. Tớ cũng đi lễ hội mùa hè đó~”

“Chúc cậu đi chơi vui vẻ nhé.”

“Không, Akaishi-kun cũng đi mà!”

Dù trao đổi những lời vu vơ như vậy, lòng Akaishi vẫn nặng trĩu ưu phiền.

“Vậy, cảm ơn Akaishi-kun nha~”

“Ừm.”

Sau khi giúp Kureishi đổ rác, Akaishi tiếp tục đi đến chỗ lau dọn của mình.

“A, cậu đến muộn thế. Đã bắt đầu rồi đấy!”

Tại nơi Akaishi phụ trách lau dọn, Yatsugai đã bắt đầu lau sàn bằng giẻ.

“Xin lỗi. Tớ giúp Kureishi nên đến muộn.”

“...”

Cậu nói y như sự thật.

“Vậy à, thế không phải tốt sao.”

“...Tốt chỗ nào chứ.”

Cậu lẩm bẩm với âm lượng đủ nhỏ để Yatsugai không nghe thấy. Akaishi gần như tin chắc rằng suy luận của mình là sự thật.

Sau khi lau nhà xong, Akaishi cuối cùng cũng ra về. Cậu bước đi trên hành lang.

“Ơi~ Suda, cố lên nha~”

“Vâng ạ! Em sẽ cố gắng ạ!”

Trước phòng giáo viên, Suda đang bê một cái tủ đựng đồ.

“A.”

“Ồ.”

Akaishi và Suda chạm mắt nhau.

“Ồ~, sao thế Yuu?”

“Mày mới sao thế chứ.”

“À thì, nghỉ hè sắp tới rồi nên thầy cô bảo đây là cơ hội cuối để sai vặt học sinh, thế là tao bị sai vặt đây.”

“Này này, tha cho Suda đi chứ~”

Kanna đang đứng gần đó trông chừng Suda.

“Chào cô.”

“Ừ, Akaishi.”

Kanna giơ một tay chào Akaishi.

“Cô cũng nên giúp một tay đi ạ.”

“Được rồi được rồi, Suda, để cô.”

“Vâng!”

Suda đặt cái tủ xuống.

Kanna xắn tay áo lên, rồi đặt tay lên cái tủ.

“Nào!”

“...”

“...”

Cái tủ không hề nhúc nhích một milimet nào.

“Touki, không được rồi. Mày làm đi. Tụi mình thật ngốc khi trông chờ vào Kanna-sensei. Tao cũng giúp một tay.”

“Ồ, thật hả! Cứu tinh đây rồi~”

“Này này đợi đã mấy đứa, sức của cô giờ mới bắt đầu đây.”

Kanna cản hai người lại.

“Hự!”

Cô dùng sức nhưng cái tủ vẫn không động đậy.

“Hự!”

Có tiếng động khe khẽ như thể nó đã dịch chuyển được khoảng một milimet.

“Phù...”

Cô chống một tay lên tủ, lau mồ hôi.

“Lên thôi! Akaishi!”

“Thật không muốn trở thành kiểu người lớn thế này.”

Akaishi và Suda hai người cùng nhau nhấc cái tủ lên.

“Mà này Touki, mày còn phải dọn dẹp đến muộn thế này à? Cũng lâu phết đấy.”

Akaishi vừa khiêng tủ vừa nói.

“À~, thật ra thì cô cũng có giao cho mấy đứa khác nữa nhưng chắc tụi nó quên mất hay sao ấy, về hết rồi. Thế là Suda mới bảo ‘Để em làm cho ạ!’ rồi thành ra thế này đây.”

“Ra là vậy.”

Akaishi thầm nghĩ, đây đúng là tác phong của Touki. Nhưng mà, chắc cậu ấy sẽ không nói là mình làm đâu nhỉ. Đó chính là lý do Suda không được yêu mến. Tất nhiên, không phải ai cũng vậy, nên chắc hẳn cũng có không ít người bị sự tốt bụng của Suda thu hút. Chỉ là, số người đó ít hơn những người ngưỡng mộ Sakurai mà thôi.

“Touki.”

“Gì thế?”

Cậu hơi chần chừ, rồi ngậm miệng lại.

“...Thôi bỏ đi.”

“Vậy à.”

Suda ha hả cười.

Akaishi lại càng thêm tin vào suy đoán của mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận